Chương 52: Lần nữa nói tiếng yêu

Tần Dương cảm thấy con người này luôn có nhiều biến đổi, tâm trạng của hắn không thể nào bình ổn một vẻ, luôn thay đổi bất cứ lúc nào theo tâm lý.

Đứng ở đây nói chuyện với một kẻ điên, tự khắc cũng chẳng khác gì hắn, Tần Dương không tiếp tục ở đây nói chuyện vớ vẩn, liền lập tức rời khỏi.

Chẳng sợ cứ tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng phát điên!

"Ngươi cứ ở đó mà vẽ vời, ta không nghĩ sẽ ở lại quấy rầy!" Nói xong giả vờ như hối tiếc, tặc lưỡi vài cái rồi mới xoay người bỏ đi.

Đến đây Lý Thiên Thành liền dừng bút, chẳng nghĩ sẽ tiếp tục hoàn thành bức họa.

Hắn dừng bút rồi suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng nên làm chuyện gì đó!

Hắn bèn thu dọn mớ hỗn độn này, lập tức duyệt hết tấu sớ còn chất đống.

Ngày nay hắn sẽ giải quyết xong xuôi một thể, có như vậy sẽ không còn bận bịu lâu dài.

Riêng ngày hôm nay hắn đã duyệt luôn cho ba ngày kế tiếp, như vậy những ngày sau cũng không cần tối mặt, tối mày để phê tấu.

Kẻ bám đuôi vừa rời đi không khí đã trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều. Nếu không phải năm đó Tần Dương cứu hắn một mạng, Lý Thiên Thành sẽ không phải để hắn tự ý bám riết theo sau.

Nếu là người khác, sớm muộn gì cũng bị hắn xử tử rồi.

Nghĩ lại hắn chỉ biết cười khổ, quả thật là một đoạn ký ức đầy đau thương, khiến cho hắn của hiện tại cũng chẳng giống người.

Hắn vẫn luôn rất hận Lý Dục, cũng hận luôn bản sao của Lý Dục đang ẩn nấp trong người hắn.

Một kẻ quái gở đang trú ngụ ở trong người hắn, nhằm khống chế để hắn trở thành hình mẫu mà hắn hận nhất.

...

Trở về khung cảnh quen thuộc hơn bao giờ hết, Diệp Vân Âm với vẻ mặt giống như bị ai đó cướp hết bảo vật.

Nàng ta đen mặt, bóp muốn nát quả đào, chẳng hiểu ngươi bị điên là Lý Thiên Thành hay là nàng đây!

Ba lần, bảy lượt, ngay thời khắc quan trọng nhất, Lý Thiên Thành luôn xuất hiện bảo vệ Sở Diên.

Lần vào lãnh cung này, cứ tưởng y sẽ mãi mãi chẳng thể quay trở lại, nào ngờ chuyện lại xa tầm tay.

Diệp Vân Âm là người đầu tiên bứt rứt khi nghe thấy tin tức không vui này, thứ mà nàng hiện giờ rất muốn nghe nhất, chính là tin tức Sở Diên tử mạng tại lãnh cung.

Là chết trong sự giá lạnh không một ai hay biết, cho đến lúc thi thể trở nên thối rữa cũng không có một ai lui tới!

Nhưng hóa ra chỉ là vọng tưởng của nàng, thực chất không hề thành hiện thực.

"Lại một lần nữa, Sở Diên đó thật may mắn, hết mọi cách vẫn không thể diệt trừ được y! Bổn cung có nằm mơ cũng không ngờ, hoàng thượng lại dễ dàng tha thứ cho y như vậy!" Nàng không hiểu, rốt cuộc nên làm sao mới có thể lấy được tín nhiệm từ Lý Thiên Thành đây?

Sự tín nhiệm mà hắn dành cho y là vô hạn, còn sự tín nhiệm mà hắn cho nàng lại chỉ có vài giờ ngắn ngủi.

Mấy ngày qua Diệp Vân Âm nàng luôn mỏi mắt trông chờ về nơi cánh cửa, chờ hắn dừng chân nán lại bên nàng, nhưng cuối cùng mới hay tin.

Thật ra... hắn vốn chẳng hề có công vụ gì hết, mà là đã đón người kia trở về.

Những người có ý muốn hắn xử tội y nặng hơn một chút, nhiều lần bị hắn phát mấy mươi trượng, bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng.

Hỏi hắn là đang quyến luyến y sao?

Hắn lại trả lời là nào có!

Hỏi hắn vì sao lại phạt bọn họ nặng như thế?

Hắn đã trả lời, không tới phiên bọn họ dạy hắn cách xử tội một ai, việc hắn làm tự hắn rõ!

Cho đến mức lời nói của hầu như trở nên vô cùng quen tai, là nghe đến thân thuộc, chỉ vậy, vỏn vẹn đều là dành hết cho người kia.

Tâm hắn không chuyển, ý hắn không dời...

Cấm dược không dùng được, Diệp Vân Âm cũng chán nản với việc khiến hắn rối loạn thần trí, nàng vì yêu hắn nên đã dừng việc hạ độc, còn hắn lại chẳng để tâm đến nàng.

Diệp Vân Âm càng thấy chính nàng mới là kẻ thất bại nhất.

Nàng thầm nghĩ, có nên dứt khoát hơn một chút không? Tiến hành kế sách cũ, khiến Dục Quốc điêu đứng, lúc đó hết thảy những thứ mà nàng muốn đều thuộc về nàng một cách trọn vẹn!

...

"Diên Diên, trẫm đến rồi đây!" Lý Thiên Thành giữ đúng lời hứa, sau khi hoàn xong công vụ, đã nhanh chóng đến tìm y.

Hắn mệt mỏi cả ngày, sau khi phê chuẩn xong đống tấu chất cao kia, chỉ mong sao có ba đầu, sáu tay, để được hoàn thành nhanh lẹ, bước đến bên y.

Đêm nay lòng vui phơi phới, tâm trạng chưa lúc nào rộn ràng như hiện tại, là nhớ nhung đó! Hắn biết nó chính là nhớ nhung!

Nhìn thấy Lý Thiên Thành đã đến, Sở Diên thoáng sững người, hắn vậy mà đến thật sớm, y còn chưa kịp chải gọn nếp tóc, còn chưa kịp hào hứng đợi chờ!

"Nhanh như vậy, người đã tới rồi?" Y chậm rãi đi đến bên hắn, nhìn người trước mặt mình mà cảm thán.

"Sao lại đến sớm như thế chứ? Chẳng phải người đã nói là..." Nói đến đây y dừng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Chẳng phải đã nói chính sự bộn bề, tấu chương cần người phê chuẩn có thể chất dài từ đây cho đến trước cổng thành?"

Hắn cười cười nói: "Chẳng phải trẫm đã nói, muốn ngươi tắm thật sạch sẽ chờ trẫm sao?"

"Nhưng người cùng không... thể như..."

"Không có gì là không thể cả!" Chưa kịp nói hết đã bị hắn cướp lời, đúng thật y có nói sẽ hoàn toàn nghe lời! Nhưng bây giờ y có chút hối hận, cảm giác không thể tiếp cận vậy.

Y còn chẳng kịp chuẩn bị một tinh thần tốt, thì hắn đã đến rồi, như vậy có phải quá nhanh rồi không?

Mặc khác Sở Diên lại nhớ đến lời Tuệ Lâm nói, tự dưng lòng cũng bồn chồn lo lắng. Còn có khó chịu bủa quanh, kỳ thật ngàn lời khó nói!

Nếu hắn đã ở ngay đây, chỉ còn cách y một, hai bước chân y cũng không thể để hắn chờ đợi mình quá lâu được, luận về mọi mặt đều không nên, thật sự không nên mà!

"Ta hiểu rồi, cũng sớm tắm rửa sạch sẽ, chỉ còn chờ người mà thôi!" Nói rồi bước gần đến bên hắn, y nâng đôi mắt long lanh tựa vì sao, nhìn hắn hồi lâu.

"Chờ gì bởi trẫm nào? Ánh mắt như thế là muốn câu hồn, đoạt phách ai đây?" Hắn mỉm cười ôn nhu nói với y, chẳng phải trách mắng gì cho cam, chỉ là một câu than vãn nhẹ nhàng.

Hôm qua sau khi mang y trở về, hắn cũng biết trong cung lắm đồn đại.

Lúc ngang qua mấy chỗ thường tụ tập nhiều cung nữ và thái giám, hắn đã nghe được biết bao nhiêu tai tiếng.

Về phần này cũng không quá hiếm lạ, trải qua nhiều lần tự khắc sẽ xem như dĩ nhiên, không có gì ngoài mong đợi của hắn, cũng không có gì đủ sức lọt vào tầm ngắm, ngoại trừ Sở Diên.

"Yêu ngươi, lần này là thật!" Hắn đột nhiên lên tiếng, chăm chăm nhìn y nói.

Sở Diên mặc dù không thấy đáng tin lắm, nhưng vẫn nguyện ý gật đầu, y nói: "Yêu người!"

Lần nữa như cũ y nói yêu hắn, tự dưng lại nhớ đến truyền thuyết kia.

Vạn năm vạn kiếp, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của hắn, bao nhiêu thống khổ y cũng có thể chịu được, cái y yêu thích nhất chính là được cùng hắn vui vẻ ngày ngày.

Trải qua trăm ngàn cái khổ, mong muốn duy nhất là đắm chìm trong ái tình!

Mỗi một khoảnh khắc đều ăn sâu trong máu hắn, từng chút kỉ niệm đẹp luôn cho y một cảm giác thống khoái vô cùng.