Chương 12: ( H)

Không lẽ cả đời này Cẩm Hoa cô sẽ phải hứng chịu những nhục nhã này sao? Không lẽ cả đời này cô phải rơi nước mắt vì một người đàn ông ư? Hắn luôn biết cách bóp nghẹt trái tim cô, chặn mọi lối thoát của cô, dường như đây đã là thói quen cũng như sở thích của Từ Tấn kể từ lần đầu tiên gặp cô.

- Dám lườm tôi?

Hắn trừng mắt lên với Cẩm Hoa, bàn tay to lớn từ ngực cô tiến lên bóp nghẹn hai bên miệng cô lại đầy giận dữ.

Một tên điên, một tên bệnh hoạn, hắn luôn nghĩ cô chống đối và nhìn hắn như lườm hắn, thực chất cô vẫn luôn nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương nhất, đôi mắt chứa đầy buồn đau và van xin.

Cẩm Hoa lắc đầu ngoe nguẩy dưới tay hắn, nằm ở tư thế này bị nghẹt mũi cô rất khó thở.

- Tôi đâu có mù.

Dứt lời hắn dùng phân thân to lớn nãy giờ đang cương cứng của mình mà xỏ khuyên trong cô mạnh bạo nhất có thể. Cẩm Hoa mắt vẫn mở nhưng như biến thành người máy không có cảm xúc, cô nằm yên hai chân dạng ra mặc hắn hành hạ bên dưới mình.

Từ Tấn trên cao nhìn cô với vẻ mặt khinh thường nhất, môi nhếch lên cười giễu cợt. Hắn tự hỏi không biết rằng người phụ nữ rẻ tiền dưới thân hắnđãqua tay không biết bao nhiêugãđàn ông mới có thể bày ra cái dáng vẻ này đây, nước mắt Cẩm Hoa rơi như vậy khiến hắn sung sức đến nỗi muốn đem cô ra làm bao cát mà hành hạ.

Mãi sau tầm 2 tiếng gã đàn ông trên thân mới rút ra thứ kinh tởm đang ở bên trong cô nãy giờ hắn cất giọng bên tai cô.

-muốn được nghỉ ngơi không? Từ Tấn hắn dùng chân mình nâng cằm cô lên như chủ nhân đang nói chuyện với con chó của mình vậy.

Nghe âm thanh ôn nhu của hắn Cẩm Hoa liền chớp mắt, cô cố gắng dùng đôi mắt mờ của mình nhìn Từ Tấn từ phía dưới. Hắn dễ dàng để cô nghỉ ngơi sao chứ, với khuôn mặt nham hiểm này ư? Hắn đâu tốt bụng như vậy, Từ Tấn là tên điên mà, một tên hoang tưởng…

Cô cắn môi rưng rưng nhìn Từ Tấn cô biết là hắn sẽ không làm theo những gì mà hắn nói, nhưng cô vẫn hy vọng Từ Tấn buông tha cho mình. Hắn đã làm cô ra thế này rồi. Còn gì để hành hạ nữa…

Chứng kiến tận mắt cảnh Cẩm Hoa hơi gật đầu khiến hắn hưng phấn lên bao nhiêu, môi cũng nhếch lên rất đáng sợ.

- Trước mắt tôi, tự làm sướиɠ mình đi.

Tự, tự làm sướиɠ mình?

Cẩm Hoa nấc một cái nhìn hắn. Cô vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói này, tự sướиɠ mình là sao chứ…cô thật sự không hiểu cho lắm.

- Ngơ ngác cái gì? Xòe tay ra.

Hắn trừng mắt với cô, tay tiếp tục xoa nắn hai đầṳ ѵú của cô đến biến dạng.

Giọng nói của hắn mang theo vài tia cảnh cáo khiến Cẩm Hoa không khỏi giật mình, cô run run đưa tay mình ra, những ngón tay gầy, xanh xao nhưng cũng đẹp và mịn. Hắn miệt thị cô, sau đó dùng dây thắt lưng hơi hạ xuống quật nhẹ vào tay Cẩm Hoa

- Tôi không nói xòe ra cho tôi xem. Tôi nói cô tự sướиɠ.

Từ Tấn không đủ kiên nhẫn đẩy người Cẩm Hoa nằm ngửa cho thẳng thắn, hắn bóp chặt tay cô đưa xuống hạ thân mình.

- A… Ă~~...

Cẩm Hoa hoàn hồn sợ hãi, hắn đặt tay cô vào chính vùиɠ ҡíи của cô, là…là đây sao? Ý hắn nói cô tự sướиɠ không phải là…

- a… ư… Ư~~

Cô rụt mạnh tay lại có ý muốn bỏ đi.

- Chết tiệt, dám trái lệnh tôi à? Mau nằm xuống!

Hắn dễ gì để cô chạy thoát, hắn túm tóc cô lại lôi về phía sau xồng xộc như một món đồ vật, giọng nói hắn nghiêm túc cảnh báo, mắt như rực lên một ngọn lửa.

Bị kéo lại phía sau ép nằm ra sàn trong bộ dạng lõa thể, Cẩm Hoa chỉ biết từ chối trong nước mắt, mặt và tai cô đỏ bừng.

“Được rồi, là lần đầu nên tôi sẽ giúp cô.Từ Tấn nhếch mép cười nhạt.

Bất ngờ Từ Tấn cắm ngón giữa của Cẩm Hoa vào sâu bên trong huyệt nguyệt ướt đẫm, từng đợt đưa đẩy ra vào khiến cô cảm thấy tủi nhục vô cùng.

-Sao, có cảm thấy khác lạ không? Tự mình làm chắc sẽ suиɠ sướиɠ hơn.

Hắn cười ồ, bóp chặt tay người phụ nữ bên dưới rồi thọc mạnh hơn.

Ngón tay cô không tự làm chủ được liền cắm vào thô thiển, có cảm giác bên trong cô đang không ngừng đau rát.

Cô nhìn xuống nơi đó run rẩy mà không sao cầm lòng được xuýt xoa. Từ Tấn hắn sao lại đối xử với cô như vậy chứ, hết lần này đến lần khác hắn luôn làm nhục cô bằng những trò biếи ŧɦái của gã.

-Chà, cô cũng cũng biếи ŧɦái thật, dùng ngón tay chỉ mới hai phút đã lêи đỉиɦ. Chẳng trách không có tôi lại muốn dụ dỗ cả Từ Hạo.

Hắn vẫn cho rằng cô là người muốn đưa Từ Hạo lên giường, từng lời ăn nói như những vết dao đâm thẳng vào tim cô, đâm đến rỉ máu, đâm đến cạn kiệt sinh lực.

Quay lại thấy Cẩm Hoa cắn môi chảy máu cũng không chịu kêu rên hắn chỉ ngạc nhiên chưa đầy một giây, Từ Tấn tiếp tục đưa bàn tay còn lại của mình lên mân mê cơ thể đầy rẫy vết cào cấu do hắn để lại của cô, hắn đều lướt tay qua khiến cô không kìm được sự xấu hổ. Hắn nhìn cô như nhìn một thứ quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến nỗi không có cảm giác gì.

Tay hắn từ từ buông lỏng ra, nhân cơ hội được buông thả Cẩm Hoa lập tức rút ngón tay dưới hạ thân bị bắt ép đưa vào, nước mắt trên gò má sớm đã khô lại.

Cơ thể Cẩm Hoa ngày càng khó khăn thởdốc, cô đau rã rời người. Vậy mà Từ Tấn không buông tha dễ dàng mà còn lôi tóc kéo cô dậy, hắn ném cô lên giường rồi bóp cổ cô gằn giọng.

- Cẩm Hoa tôi nhắc lại cho cô nhớ. Cô chỉ là một con chó của tôi. Nếu không thể trung thành, tuyệt đối phải…gϊếŧ!

“Ư ư…” Cẩm Hoa mếu máo cùng ủy khuất, giọng rên có phần thiếu hơi.

Người đàn ông muốn cô sống không bằng chết này làTừTấn, là chồng của cô, là cha con cô và cũng là người đàn ông đem lại cho cô cảm giác tột cùng của đau khổ, người cho cô biết thế nào là địa ngục trần gian. Vậy mà…cô lại thích hắn sao? Chỉ vì hắn là người đàn ông đầu tiên khiến cô rung động mà lỡ dại trao cả con tim và mọi điều tinh khiết nhất cho hắn.