Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vụ Án Cuối Cùng

Chương 34: Búp Bê Thiên Sứ 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi không dám mở rộng cửa, trước tiên nhìn vào mắt mèo…”

Phạm Dĩnh cẩn thận ghé vào mắt mèo nhìn ra phía ngoài, thấy người đàn ông mặc âu phục sa hoa.

Không phải là Tào Long Duy!

Hóa ra là hắn ta…

Phạm Dĩnh nói: “Hóa ra, hóa ra là em trai Trương Linh Hoa, Trương Khải Lương!”

Phạm Dĩnh lúc đó rất khϊếp sợ, đêm qua kẻ vội vã rời đi kia, hóa ra là Trương Khải Lương.

Trong lòng cô có một cảm giác không rét mà run, sợ lạnh run. Cô không dám mở cửa, chạy đến phòng bếp cầm một con dao, để ngừa Trương Khải Lương xông tới.

Trương Khải Lương đứng ở ngoài cửa, nho nhã lễ độ, ấn chuông cửa, nói có chuyện muốn nói với cô, muốn cô mở cửa.

Phạm Dĩnh không mở cửa, hô nói mình cái gì cũng biết, sẽ nói cho cảnh sát là hắn gϊếŧ người, mắng hắn ta phát rồ, mắng hắn ta là ác quỷ.

Phạm Dĩnh nói: “Tôi lúc đó kỳ thực cũng không thể khẳng định Trương Khải Lương gϊếŧ Trương Linh Hoa, đây chẳng qua là suy nghĩ và trực giác của tôi, nhưng mà hắn… hắn ta thế mà thừa nhận!”

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín sửng sốt, nói: “Hắn ta thừa nhận?”

Phạm Dĩnh rất khẳng định gật đầu.

Phạm Dĩnh cũng không nghĩ tới, Trương Khải Lương rất nhẹ nhàng thừa nhận, Trương Linh Hoa là do chính mình gϊếŧ.

Trương Khải Lương đố kị Trương Linh Hoa, bọn họ là chị em, nhưng mà Trương Linh Hoa ưu tú hơn hắn, từ nhỏ đến lớn, người khác đều so sánh hai bọn họ, hắn vĩnh viễn cũng không sánh bằng Trương Linh Hoa.

Trương Khải Lương nói loại đau khổ này, Phạm Dĩnh chắc là hiểu, bởi vì Phạm Dĩnh cũng sinh hoạt dưới bóng của Trương Linh Hoa, hận không thể khiến Trương Linh Hoa chết vạn lần.

Phạm Dĩnh nhớ tới đây, đã thất thanh khóc rống lên, nói: “Tôi, tôi không có… tôi là đáng ghét Trương Linh Hoa, tôi thực sự ghét cô ta… Thế nhưng tôi không có hận cô ta, tôi cũng không muốn cô ta chết.”

Đây chẳng qua là một chiến thuật tâm lý nhỏ mà thôi, Phạm Dĩnh lúc ấy tinh thần quá mức yếu đuối, Trương Khải Lương là bác sĩ tâm lý, hắn hiểu làm sao khiến tâm tình của Phạm Dĩnh biến hóa.

Trương Khải Lương ở ngoài cửa vẫn nói, dùng ngôn ngữ kí©h thí©ɧ Phạm Dĩnh.

Phạm Dĩnh ngã ngồi trên mặt đất, thất thanh khóc rống, nắm thật chặc con dao trong tay. Cô nghĩ, cô muốn lập tức xông ra cửa, xông ra dùng con dao này gϊếŧ chết Trương Khải Lương, như vậy, Trương Khải Lương mới có thể câm miệng.

Phạm Dĩnh giơ lên dao, dùng sức chém trên cửa, trên cửa chính để lại rất nhiều vết tích sắc bén.

Phạm Dĩnh nói: “Trương Khải Lương còn nói… cảm giác gϊếŧ người rất tốt, đây chỉ là một khởi đầu, cũng không phải kết thúc. Hắn uy hϊếp tôi, nếu như để lộ ra một chữ, kế tiếp chết chính là tôi…”

Phạm Dĩnh tinh thần sắp hỏng mất, cô ta bị dọa muốn chết, Trương Khải Lương rời đi, nhưng mà trong lòng của cô lưu lại một bóng ma lớn.

Cô không dám ngủ không dám ra khỏi cửa, thế cho nên khi cảnh sát tìm tới cửa, cô không dám nói gì.

Tựa như Trương Khải Lương nói, rất nhanh có nạn nhân thứ hai, sau đó là người thứ ba…

Tạ Kỷ Bạch chờ Phạm Dĩnh nói xong, nói rằng: “Cô tốt nhất là theo chúng tôi về cục, như vậy chúng tôi có thể bảo vệ an toàn cho cô, cô ở nơi này khẳng định không an toàn, Trương Khải Lương sớm muộn gì sẽ tìm tới cô.”

“Được…” Phạm Dĩnh chậm chạp gật đầu, giống như vận bị vây trong ký ức ác mộng vậy.

“Chúng ta sẽ nhanh chóng phá án.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đưa Phạm Dĩnh đến trong cục, sắp xếp người bảo vệ an toàn cho Phạm Dĩnh.

Đường Tín rót cho mình một cốc cà phê, nói: “Cậu nghĩ Phạm Dĩnh nói thật không?”

“Là thật.” Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói rất khẳng định: “Vẻ mặt và giọng nói của cô ta lúc đó, không thể nào là đang nói dối.”



Đường Tín gật đầu, nói: “Cho nên kế tiếp, chúng ta đi tìm chứng cứ xác thực Trương Khải Lương gϊếŧ người?”

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày.

Bọn họ đích xác phải tìm được chứng cứ xác thực Trương Khải Lương gϊếŧ người, nhưng mà người đàn ông mặc áo gió màu xám bắt đi Tần An, rốt cuộc có phải hay cùng một phe với Trương Khải Lương hay không, Tần An đang ở nơi nào?

Đường Tín uống một ngụm cà phê, nói: “Thư giãn chút đi, đội trưởng đã dẫn người đuổi theo chiếc xe kia. Lưu Trí Huy nói bọn họ từ trong camera giám sát tra được hành tung của chiếc xe không giấy phép kia, đã phái người đuổi theo. Hẳn là rất nhanh có thể tìm tới tung tích Tần An.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Chỗ Trần Diễm Thải phân tích thế nào?”

Hai người cùng đi tìm Trần Diễm Thải, Trần Diễm Thải vẫn còn bận rộn.

Bọn họ lần trước lấy được video rõ ràng về người đàn ông mặc áo gió màu xám, như vậy có thể tiến hành phân tích toàn bộ người đàn ông kia, từ thân cao tới thể trọng vân vân.

Bọn họ còn lấy được một đoạn ghi âm từ điện thoại, Trần Diễm Thải đem ghi âm phóng đại, xóa đi những âm thanh nhiễu lấy ra âm thanh hữu hiệu để tiến hành sử lý.

Bọn họ không có tìm được gióng đàn ông khớp với giọng người đàn ông mặc áo gió màu xám, hơn nữa bết bát hơn chính là, người đàn ông mặc áo gió màu xám kia đã có chuẩn bị trước.

Trần Diễm Thải nói: “Hai lần người đàn ông áo xám đó xuất hiện ở trước camera, đều vô cùng rõ ràng. Thế nhưng thú vị lại, hai số liệu lấy từ hai hình ảnh lại hoàn toàn bất đồng. Từ thân cao tới thể trọng đều hoàn toàn bất đồng.”

Tạ Kỷ Bạch nhịn không được giơ tay lên, dùng bàn tay đeo găng màu trắng xoa bóp Thái Dương, nói: “Cho nên manh mối này, là hắn ta cố ý để lại?”

“Chỉ sợ là.” Trần Diễm Thải nói.

“Hắn ta muốn cung cấp sai mục tiêu cho chúng ta, hỗn loạn tầm nhìn của chúng ta.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tạ Kỷ Bạch trầm mặc một chút, nói: “Bọn người Ngải Đội còn ở lại không? Tôi cần đem vài người, trước diệt trừ Trương Khải Lương.”



Tần An từ hôn mê tỉnh lại, cậu cảm giác thân thể không có chút khí lực, toàn thân có cảm giác mềm nhũn.

Cậu mở mắt, phát hiện trên miệng mình bị dán băng keo, tay chân bị trói ở ván gỗ trên giường. Cậu có thể thấy nóc nhà bẩn thỉu quanh năm không ai quét dọn, còn có…

Một cái truyền dịch.

Một lọ dung dịch lớn trong suốt treo trên cái truyền dịch, kim tiêm bén nhọn treo ở phía trên, vẫn rũ xuống, rũ xuống tới trên gường.

Tần An muốn giãy dụa, thế nhưng cậu hoàn toàn không nhúc nhích được.

“Ôi—— ”

Cậu dùng lực ngẩng đầu, bỗng nhiên liền thấy muộn khuôn mặt màu trắng bạc, một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện trước mắt cậu, thiếu chút nữa dọa Tần An sợ chết.

“Không nên uổng phí sức lực.”

Một âm thanh có vẻ hơi già nua.

Người đàn ông mang mặt nạ, khoác áo gió màu xám tro, trên đầu hắn ta còn đội mũ, đem mình bao lại thật kín.

Hắn đi quanh giường hai vòng, nói: “Cậu biết nơi này không?”

Tần An sợ hãi cau mày, lúc nghe được người đàn ông nói, hiển nhiên ngây ngẩn cả người.

Tần An nhịn không được bắt đầu cẩn thận quan sát gian phòng này.

Có chút nhỏ hẹp, đã lâu không ai quét dọn, trên bệ cửa sổ đầy bụi đất, một cửa sổ nhỏ duy nhất cũng đầy tro bụi, ở góc hẻo lánh còn chất đống mấy cái rương, thoạt nhìn đã vô cùng rách nát.

Tần An mở to mắt, cậu đương nhiên biết chỗ này, những năm tháng vui sướиɠ nhất trong cuộc sống cậu, đều vượt qua ở chỗ này.

Đây là chỗ ở trước đây của cậu và Ngu Cốc, gian phòng này, là nhà kho của Ngu Cốc.



Ngu Cốc xe để một ít tài liệu công việc ở chỗ này, tác phẩm mà anh không hài lòng cũng để ở chỗ này.

Hóa ra khi cậu hôn mê, đã bị dẫn tới thành phố S.

Tần An không thể nói chuyện, nhưng người đàn ông mặc áo gió màu xám đã chiếm được câu trả lời hắn ta muốn trong ánh mắt cậu.

Người đàn ông kia rời đi chỉ chốc lát, sau đó tay nâng một cái đầu con búp bê đi tới, là đầu con búp bê có khuôn mặt giống Tần An.

Tần An trợn to hai mắt, nhìn hắn.

Người đàn ông đem cái đầu búp bê đặt bên gối Tần An, giơ tay lên lai nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Thời gian, sắp tới.”

Thời gian gì?

Tần An cũng không biết.

Quy định 24 tiếng đồng hồ…

Người đàn ông nói: “Kỳ thực cậu cũng là một đứa trẻ đáng thương.”

Tần An không nói được, chỉ có thể dùng mắt theo dõi hắn.

Người đàn ông kia nói không nhanh, nghe không chút hoang mang, vẫn luôn tự thuật, lại hoàn toàn không có mất tự nhiên.

“Đôi khi, tôi nghĩ hai chúng ta rất giống nhau.” Người đàn ông nói: “Thế nhưng tôi không thể không làm như vậy, có thể đối cậu mà nói, cũng là có chỗ tốt không phải sao? Cậu không cảm thấy sống như vậy, thật mệt mỏi muốn chết…”

Tần An nghe lời của hắn ta, nhịn không được cả người nổi da gà.

Người đàn ông kia đi trở về, từ trong túi áo lý móc ra một ống chích.

Động tác của hắn chầm chậm, đem ống chích cắm vào bình truyền dịch bơm vào bình, sau đó nhẹ nhàng lắc một cái.

Hai loại dung dịch trong suốt, sau khi được tiêm vào không có gì bất đông. Nhưng mà Tần An vẫn rùng mình một cái.

“Đừng sợ, sẽ không có cảm giác gì.” Người đàn ông thoải mái nói.

Tần An toàn thân bắt đầu run rẩy, không thể ức chế. Hai tay câu nắm chặt thành quyền, thân thể vẫn còn run.

Người đàn ông một lần nữa đem bình treo lên cây truyền dịch, sau đó đem kim tiêm cầm lên, chậm rãi đâm vào da Tần An.

Tần An mở to hai mắt, cậu cảm giác được trên mu bàn tay đau xót, kim tiêm đã đâm vào trong da tay của cậu. Cậu có thể cảm giác được, dung dịch trong bình treo trên kia đang chậm rãi chảy vào cơ thể mình.

“Thả lỏng, cậu bé ngoan, đây là tốt cho cậu, cậu biết không?”

Người đàn ông cười nói: “Đây là một lọ truyền dịch một trăm mi li lít, dựa theo mỗi một mi li lít là hai mươi giọt, truyền xong toàn bộ cần khoảng năm giờ.”

Người đàn ông giơ lên đồng hồ, nói: “Tốt, thời gian vừa vặn, còn dư lại năm giờ.”

Tần An không biết đó là dung dịch gì, nhưng mà, cậu có thể xác định, bản thân chỉ còn lại năm giờ.

Người đàn ông còn nói: “Thả lỏng, cậu chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, chờ bình này chảy hết, cậu có thể giải thoát rồi, tuyệt sẽ không đau.”

“A được rồi, ” Người đàn ông bỗng nhiên như là nhớ ra cái gì đó, nói: “Thiếu chút nữa đã quên hỏi, cậu biết chỗ này không?”

Tần An ngẩn ra, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông.

Câu hỏi này người đàn ông đó đã hỏi cậu rồi, cậu nhớ rất rõ ràng.

Người đàn ông nhìn Tần An, bỗng nhiên nói rằng: “Xem ra câu hỏi này tôi đã hỏi rồi, cậu trả lời thế nào? Trí nhớ tôi không quá tốt, hình như đã quên mất chuyện quan trọng rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »