Vụ Án Ngôi Mộ Cổ Ở Ngoài Thành Bắc Kinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vụ Án Ngôi Mộ Cổ Ở Ngoại Thành Bắc Kinh là hành trình tìm kiếm những bí ẩn cất giấu đằng sau những thứ tưởng chừng như bình yên. Đọc truyện mới thấy được hết những điều này, có đi, trải qua những gì t …
Xem Thêm

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi thăm, muốn tìm người thân!

- Tìm ai? Tên gì?

Mộc Khải Đài ngập ngừng:

- Xin lỗi, chị có phải là Hạ Dung ở Dương gia trang, ngoại thành Bắc Kinh?

Người thiếu phụ ngơ ngác nhìn Mộc Khải Đài, nhìn chồng rồi lắc đầu:

- Có lẽ ông nhìn lầm người rồi! Tôi chẳng biết Hạ Dung là ai cả. Tôi chưa bao giờ đặt chân đến Bắc Kinh? Tôi tên Nhu họ Lương còn chồng tôi họ Mạc.

Đứa bé trên tay ngơ ngác nhìn cha mẹ rồi nhìn Mộc Khải Đài, chàng thấy nó giống cha như đúc. Mộc Khải Đài thất vọng, chàng chắp tay tạ từ hai vợ chồng họ Mạc:

- Tôi xin lỗi vì đã nhầm anh chị với một người quen cũ! Xin cảm ơn và mong anh chị lượng thứ cho!

Mộc Khải Đài thất thểu bước khỏi nhà họ Mạc trở về quán trọ, chàng buồn rầu thu dọn hành lý rồi lại tiếp tục lên đường xuôi về Nam tìm con.

Ba năm sau một buổi chiều cuối thu, trên con đường nhỏ dẫn vào Phụng Tiên tự, một con ngựa đang phi nước kiệu. Trên lưng ngựa một kỵ sĩ trạc ba mươi tuổi đang ra roi thúc cho ngựa chạy nhanh hơn. Trong dáng vẻ kỵ sĩ có vẻ mệt mỏi và buồn bã. Bụi đường xa còn vương trên y phục, tóc râu của kỵ sĩ chứng tỏ ông ta và con ngựa đã trải qua một chặng đường rất xa trước khi đến đây. Gần đến cổng tam quan chùa, người kỵ sĩ cho ngựa rẽ vào lối mòn nhỏ phía bên trái vòng ra phía mấy quả đồi thông sau chùa. Đến chân đồi, người kỵ sĩ xuống ngựa cầm dây cương dắt con ngựa đi len lỏi qua các lối mòn đã bị cỏ mọc che mất dấu, len lỏi một lúc lâu người và ngựa đến khoảng trống ở lưng chừng đồi nơi có hai gốc thông già mọc cạnh nhau từ rất lâu. Người kỵ sĩ nhìn quanh có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi của cảnh vật xung quanh. Ông ta chạy vội đến gần một ngôi mộ được xây cẩn thận bằng đá chăm chú đọc hàng chữ trên tấm bia rồi lẩm bẩm những gì không rõ. Người kỵ sĩ trở lại chỗ buộc ngựa lấy từ hành trang ra vàng hương, nhang đèn và một ít bánh trái rồi mang đến đặt trước bia mộ.

Người kỵ sĩ lâm râm khấn vái một lúc lâu rồi thắp nhang cắm quanh ngôi mộ cho đến khi hết cả một bó nhang lớn. Ông ta gục xuống cạnh bên ngôi mộ kể những gì không rõ lâu thật lâu…. Bỗng nhiên người kỵ sĩ đứng phắt dậy, ông ta rút trong người ra một con dao ngắn rất sắc bén, loại dao trủy thủ mà các hoàng thân quốc thích, tướng lãnh đại thần Mãn Châu hay dùng để hộ thân, ông ta hét lên một tiếng rất dài rất bi thương, tiếng hét vang dội và ngân vọng trong cánh rừng thông tĩnh mịch vào một buổi chiều tà cuối thu nghe rất não lòng. Người kỵ sĩ nói lớn như muốn cho tất cả cây cỏ núi rừng muông thú cùng nghe:

"Dương Tú Ngọc, chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau như lời ước nguyện năm nào, giờ thì anh đã về đây để sống bên em vĩnh viễn. 06 năm qua anh đã đi khắp cùng trời, cuối đất để mong nhìn mặt đứa con thân yêu của chúng mình nhưng ông trời đã không chiều lòng người. Dương Tú Ngọc ơi, anh đã có tội với em, có tội nhiều lắm, xin em hãy tha thứ cho anh, anh về với em đây".

Người kỵ sĩ trở ngược con dao trủy thủ lấy hết sức bình sinh đâm ngược trở lại vào tim mình, ông ta khuỵu xuống, buông con dao đang cắm sâu vào người, hai tay ôm lấy bia mộ rồi từ từ gục xuống cạnh ngôi mộ đá. Đúng lúc đó dưới chân đồi và có những tiếng gọi vội vã, thất thanh náo động cả buổi chiều tà tĩnh mịch. "Mộc Khải Đài đừng làm thế!", "Tiểu Vương gia, Tiểu Vương gia ở đâu?", "Mộc đại ca, đệ là Sát Hợp Kim đây". Nhưng tất cả đã quá muộn.

° ° °

Người kỵ sĩ đã tự vẫn bên cạnh ngôi mộ đá ở rừng thông sau Phụng Tiên tự chính là Mộc Khải Đài cháu ruột của Hoàng đế Thuận Trị nhà Mãn Thanh. Sau 06 năm trời ròng rã tìm kiếm đứa con trai bị lưu lạc không được chàng tuyệt vọng và suy sụp cả thể xác lẫn tinh thần, ý chí! Mộc Khải Đài đã trở lại kinh thành. Chàng viết hai lá thư tuyệt mệnh gởi cho cha mẹ và cha mẹ vợ. Thư gửi cho cha mẹ ruột tức Lục Vương, Mộc Khải Đài đã xin cha mẹ thứ tội và giúp chàng được trọn lời ước nguyện, được chôn cất cạnh mộ của Dương Tú Ngọc chàng mới an lòng nhắm mắt dưới suối vàng.

Lá thư thứ hai chàng gởi Dương trang chủ và phu nhân. Chàng không hề trách móc ông bà đã giấu cho chàng biết tung tích đứa con trai của chàng và Dương Tú Ngọc mà Hạ Dung đã đem đi nơi khác nuôi nấng. Chàng chỉ gửi lại cho Dương trang chủ một kỷ vật và nhờ ông sau này nếu có gặp lại thì đeo tận tay con trai chàng chiếc nhẫn mà các con trai của tộc trưởng họ Mộc vẫn đeo trên ngón tay giữa và truyền từ đời này sang đời khác. Nên nhớ họ Mộc là một bộ tộc Mãn Châu hùng mạnh và dũng cảm nhất trong Bát kỳ binh Mãn Châu.

Thể theo ước nguyện của con trai, Lục Vương đã cho xây cất lại hai ngôi mộ công phu và to lớn như ngày nay chúng ta đã thấy ở ngoại thành Bắc Kinh và có tên "Mộ ông Hoàng Mãn bà chúa Minh" hay thi vị hơn còn có tên "Uyên ương mộ" do một thi sĩ thời vua Đồng Trị đi qua đây nghe truyện đã cảm xúc đề một bài thơ khắc trên đá.

Dương trang chủ và phu nhân rất khổ đau và ray rứt sau cái chết của Mộc Khải Đài. Từ lúc biết tin Mộc Khải Đài đã bỏ hết địa vị quyền uy, để vạn dặm tìm con, Dương trang chủ và phu nhân mới hối hận vì cả hai đã dấu không cho chàng biết nơi ở của Hạ Dung. Cả hai ông bà rầu rĩ đứng ngồi không yên suốt mấy năm dài. Cứ vài ba ngày lại cho người đến Lục Vương phủ thăm dò tin tức của Mộc Khải Đài xem chàng đã về chưa. Đến khi nhận được lá thư tuyệt mệnh của Mộc Khải Đài, Dương trang chủ mới hốt hoảng cho người chạy đến Lục Vươngphủ báo tin rồi tức tốc cùng Dương phu nhân chạy đến mộ của Dương Tú Ngọc nhưng đã không còn kịp nữa. Âu cũng là số phận nghiệt ngã mà trời cao đã dành cho đôi trai tài gái sắc bạc mệnh.

Sau này, nhân dịp tướng quân Sát Hợp Kim đi thanh sát công việc của triều đình ở Lưỡng Quảng (Quảng Đông, Quảng Tây), Dương trang chủ đã gửi gắm kỷ vật của Mộc Khải Đài nhờ Sát tướng quân tìm đến chỗ ở của Hạ Dung đeo tận tay cho Mộc Khải Sơn.

° ° °

Dương tiến sĩ ngừng kể đã lâu mà Quan Linh Phụng và Dương phu nhân vẫn còn đắm chìm vào những tình tiết lâm ly, cảm động của câu chuyện tình giữa ông Hoàng Mãn Thanh và nàng Công chúa Đại Minh. Riêng Quan Linh Phụng vẫn còn miên man suy nghĩ vì nàng đang có những suy nghĩ phân tích khá. Nàng đang cố xâu lại những sự kiện đã xảy ra trong những ngày qua thành một chuỗi và nàng đã gần như hiểu gần hết về mục đích chuyến du lịch của Dương tiến sĩ và phu nhân về thăm cố hương lần này. Tuy nhiên, nàng chưa dám khẳng định cùng Dương tiến sĩ. Quan Linh Phụng đang phân vân thì Dương tiến sĩ đã nâng cốc rượu mời nàng:

- Quan tiểu thư, hãy cạn chén! Câu chuyện của tôi kể thế nào tiểu thư đã từng nghe qua chưa?

Quan Linh Phụng giật mình, câu nói của Dương tiến sĩ đã đưa nàng về với thực tại, nàng vội cầm lấy ly rượu lịch sự chạm vào ly của ông bà Dương…Chợt Quan Linh Phụng sáng mắt lên khi thấy bàn tay của ông Dương đang cầm ly rượu chạm vao ly của nàng và bà Dương. Ở ngón giữa của bàn tay phải một chiếc nhẫn thật đẹp có nạm một viên ngọc bích màu xanh lóng lánh. Bất giác nàng tủm tỉm cười một mình. Ông Dương nhìn nàng vui vẻ:

- Cô Quan có suy nghĩ về câu chuyện tôi vừa kể không?

Quan Linh Phụng cắn môi, hai má nàng đỏ hồng lên, một phần có lẽ vì men rượu và phần còn lại nàng quá phấn khích khi đã tìm ra được những điều thú vị, bí mật. Nàng gật đầu nhìn ông bà Dương rồi chậm rãi nói:

- Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, nhưng tôi xin mạo muội đưa ra nhận xét đầu tiên…Chuyến về thăm quê hương của ông bà lần này, lần đầu tiên, không hẳn là một chuyến du lịch thuần túy.

Ông Dương gật đầu:

- Bước khởi đầu tốt lắm, hãy tiếp tục đi cô gái!

- Ông bà, đúng hơn là ông có liên hệ mật thiết với câu chuyện vừa kể và tôi có cảm tưởng là ông đang đi tìm nguồn cội!

- Thật thông minh, thú vị quá. Quan tiểu thư, cô tiếp tục nữa đi chứ!

Thêm Bình Luận