Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vũ Ly Của Ngày Mưa

Chương 10: Tôi yêu em

« Chương TrướcChương Tiếp »
15.

Tôi không nghĩ rằng điểm dừng chân của mình lại đến nhanh thế. Cái chết không ai đoán trước được, tất nhiên tôi cũng vậy. Vào một ngày nắng đẹp, cả thế giới tôi như tối sầm lại. Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, tôi như nhìn thấy hình bóng của em.

Tôi sắp gặp được em rồi sao?

Tôi nghe được tiếng khóc thầm, nghe được những lời trách móc. Giọng nói mà tôi luôn tìm trong kí ức lần nữa ùa về trong tâm trí tôi. Không hiểu sao tôi lại không muốn tỉnh lại, tôi muốn nghe em nhiều hơn, tôi sợ tỉnh lại rồi thì sẽ không còn có thể nghe thấy em nữa.

Đôi mắt tôi từ từ khép mở. Tôi thấy hình bóng quen thuộc luôn xuất hiện trong trí nhớ của tôi. Làm sao tôi có thể quên được?

Tôi vẫn giữ bình tĩnh, tôi sợ sẽ dọa em chạy đi mất. Tôi hỏi em, thật sự chỉ muốn em tự thừa nhận bản thân.

Em quay đầu qua lại như thể đang tìm người, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em, tôi bất giác nở một nụ cười. Ngay cả tôi còn không tin tôi có thể thấy được em cơ mà?

Nhưng tại sao em lại chối, tại sao em lại nói rằng em không có quan hệ gì với tôi? Không lẽ thời gian đã bào mòn tình cảm của em dành cho tôi?

Tôi đột nhiên muốn khóc. Sóng mũi tôi cay cay, tôi cứ mãi nhìn em vậy. Đã bao lâu rồi ta mới gặp nhau?

Tôi mạnh bạo hỏi em, thật ra tôi thắc mắc tại sao em còn chưa đi đầu thai? Điều gì đã trói buộc em với nơi tàn nhẫn này?

"Có một người mãi tôi không muốn rời xa."

Tôi nắm chặt ga trải giường. Liệu tôi có đáng để cho em hi sinh nhiều đến vậy?

16.

Hai chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, lần đầu tiên trong suốt từng ấy năm tôi nghiêm túc đối mặt với em mà trò chuyện. Tôi nhận ra em không còn nhớ gì nhiều nữa, những sở thích của em, quá khứ của em, em hoàn toàn quên hết. Điều em nhớ duy nhất là em yêu tôi rất nhiều.

Em bảo rằng tôi và em nói chuyện rất hợp nhau, nhưng đa số đề tài của chúng ta đều là những thứ mà em thích, chỉ là em đã quên đi. Chúng ta không có lúc nào là không có chủ đề nói chuyện, dù có hết đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ tìm cách để nói chuyện với em nhiều hơn.

Tuổi già đang dần rút cạn trí nhớ của tôi về em, thì ra dù tôi có thông minh đến mấy thì cũng phải gục ngã trước sự nghiệt ngã của thời gian. Tôi hoảng loạn khi tỉnh dậy vào mỗi buổi sáng, tôi mơ những giấc mơ về em nhưng không tài nào chạm tới được em. Cơn đau từ tim truyền đến, em đang lủi thủi ngồi trong góc thì hốt hoảng bậc dậy để chạy đến bên tôi, lúc này tôi mới cảm nhận được sự nhẹ nhỏm trong thâm tâm của mình.

Tôi phải làm gì đó, tôi không muốn bỏ lỡ bất kì thứ gì nữa. Tôi không muốn phải đưa ra những lựa chọn sẽ khiến bản thân phải hối hận.

Tôi tự học vẽ để có thể ghi nhớ khuôn mặt của em. Thật sự rất khó khăn để có thể phác họa một ai đó đúng từng chi tiết, tôi cố gắng rất nhiều, thất bại rất nhiều. Tôi nghe thấy tiếng em cười khúc khích bên cạnh, lúc quay sang thì em lại quay mặt đi trông rất chột dạ. Tôi không buồn, không giận, em vui là được.

Dần dần tôi cũng dần ghi lại từng đường nét trên khuôn mặt em, nhưng cũng là lúc tôi mù mờ với mọi thứ xung quanh, như thể cả thế giới chỉ còn mình tôi và em. Tôi không giấu nổi em nữa, sự thương nhớ của tôi, và em cũng vậy.

Tôi nghĩ hai chúng ta cần nói chuyện, một cuộc nói chuyện thật nghiêm túc.

17.

Tôi nói ra những thắc mắc của tôi, em bình tĩnh trả lời từng cái một. Bộ dạng của em thật khác trước kia, cái thời ngông cuồng nông nổi của em.

Em bảo rằng em không đi đầu thai vì em yêu tôi, yêu rất nhiều.

Đó thật sự là một câu trả lời rất khó với tôi.

Nổi day dứt về em luôn bám theo tôi từng giây từng phút.

Tôi bảo rằng tôi không đáng để em làm thế.

Em cười, nụ cười hồn nhiên mà tôi bắt gặp khi hai chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ trên khuôn viên trường học.

Em nói em tự nguyện, trước là tự nguyện, mãi mãi về sau cũng vậy.

18.

Tôi cảm thấy sắp không ổn mất rồi.

Trước kia cái chết chưa bao giờ là nỗi sợ của tôi, nhưng giờ đây tôi lại sợ hãi nó hơn bất kì thứ gì.

Tất cả đều là vì nỗi lưu luyến với em. Tôi sợ rằng mình không thể gặp lại em được nữa.

Em cứ mập mờ trước mắt tôi, nhiều lúc tôi không thể thấy được em, chỉ có thể tự nói chuyện với mong muốn em có thể nghe thấy, muốn nói rằng tôi sợ lắm, cô đơn lắm, tôi chỉ muốn được gặp em.

19.

Tôi nằm liệt giường, cảm giác cơ thể không thể cử động được bất lực biết bao nhiêu. Tôi tự hỏi rằng liệu lúc ấy em cũng cảm thấy như tôi bây giờ? Thậm chí là đau đớn hơn gấp hàng ngàn lần.

Em ngồi bên giường bệnh, có lẽ vì ngại mà em quay mặt đi.

Xin đừng quay mặt đi, tôi muốn thấy em, trước khi tôi không thể được nữa.

Tôi muốn làm gì đó em. Tôi biết mình nợ em quá nhiều, tôi không xứng đáng với tình yêu của em.

Tôi cũng không tin vào mê tín dị đoan, nhưng tôi mong rằng nhưng việc mình làm tiếp theo sẽ giúp tôi có thể gặp lại em vào kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng được. Dù là người là vật, dù là tán cây hay ngọn cỏ ven đường, chỉ cần có tri giác, tôi luôn muốn gặp lại em.

Tôi sợ sẽ chạm vào vết thương lòng của em, nhưng tôi vẫn muốn thử.

Tôi đã hỏi em.

Sự hồi hộp mà trước giờ tôi ít khi được cảm nhận. Tôi nói rằng nếu em không muốn trả lời cũng được, tôi vẫn không quên thứ còn sót lại của em vẫn còn đang nằm ở nơi lạnh lẽo đó. Tôi muốn tự tay lấy về cho em.

Có vẻ như chuyện này chả còn ảnh hưởng gì đến tâm trạng của em nữa, em trả lời rất thành thật. Nhìn em như thế, tôi vừa xót xa nhưng cũng vừa nhẹ nhõm. Tôi mỉm cười nhìn em, nói ra điều mình muốn nói nhất.

"Tôi sẽ đến tìm em sớm thôi..."

Đúng vậy, tôi sẽ sớm tìm em, tôi sẽ quay đầu lại rồi chạy thật nhanh để bắt lấy tay em. Tôi sẽ nói với em rằng:

"Tôi nhớ em, thật sự rất nhớ. Tôi xin lỗi và yêu em."
« Chương TrướcChương Tiếp »