Chương 3: Đau tim

10.

Tôi bất ngờ quá, không nghĩ anh sẽ tiếp tục độc thân đến cuối đời.

Hình như anh thật sự không có ý định nói qua loa. Hàng ngày anh vẫn là đi làm rồi về nhà sau đó lại đi làm, không có thời gian yêu đương hẹn hò nào hết.

Tôi lúc đầu cũng vui vì anh còn tôn trọng người "vợ" đã chết như tôi, nhưng dần tôi cảm thấy lo lắng và sốt ruột cho anh vì anh không thể tìm được người chăm sóc mình. Có những hôm anh bị ốm nặng, lủi thủi một mình đến bệnh viện để khám. Không giống như trước kia, tôi sẽ tận tâm chăm sóc anh dẫu anh có cự tuyệt đến đâu.

11.

Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức tôi phải ngỡ ngàng.

Tôi đồng hành cùng anh qua từng ấy năm, cẩn thận quan sát từng vết nhăn dần xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của anh. Tôi thì vẫn vậy, vẫn là bộ dạng của năm hai mươi tám ấy.

Trong những năm qua có rất nhiều người tìm anh mai mối nhưng anh đều từ chối vì lí do anh cảm thấy rất thoải mái với cuộc sống hiện tại của mình. Anh cũng đã cắt đứt vớt Dương Oản vì cậu ta đã dám bỏ thuốc vô đồ uống của anh để gạo nấu thành cơm, dùng lại một lí do y chang tôi hồi ấy để ép anh kết hôn cùng cậu ta.

Anh rất ghét những kẻ dối trá và lừa dối anh nên anh đã không ngần ngại đạp phăng cậu ta và cắt đứt mọi liên hệ, thậm chí chấm dứt các mối làm ăn. Dương Oản đã có một khoảng thời gian đến tìm anh cầu xin tha thứ nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng của anh. Dần cậu ta cũng bỏ cuộc không quấy rầy anh nữa.

Nhìn Dương Oản mà tôi thở dài, cảm thấy mình vẫn nhanh hơn cậu ta một nước, bỏ thuốc anh sớm hơn và thành công lên giường cùng anh. Bởi vì chuyện lên giường ấy mà tôi đã ép anh kết hôn cùng tôi mặc sự phản đối của người nhà. Nhưng lúc ấy tôi là đại thiếu gia nhà họ Trương, tôi vẫn nghĩ rằng mình muốn gì sẽ được nấy.

Quả thật tôi muốn gì được đó, tôi và anh thành vợ chồng, dẫu không hạnh phúc nhưng tôi là danh chính ngôn thuận, là người "vợ" hợp pháp của anh. Không như Dương Oản, chỉ là một kẻ đến sau.

Vụ án của tôi cũng đã được giải quyết, bọn người bắt cóc tôi cũng đã nhận được hình phạt thích đáng. Nói thật là tôi có hơi bất ngờ vì Dương Oản không liên quan gì đến việc này. Nhưng sau nhiều lần suy ngẫm, tôi cũng biết rằng cậu ta không gan dạ tới mức sẽ thuê người diệt khẩu tôi.

Cuộc tìm kiếm bộ phận thi thể cuối cùng của tôi vẫn được diễn ra, và người yêu cầu điều đó là chồng tôi. Nhiều người khuyên anh nên dừng lại, không có hi vọng đâu vì có lẽ phần thi thể ấy đã mục rữa trong đất rồi. Anh vẫn kiên quyết tìm kiếm. Kết quả là không khả quan.

12.

Cuộc sống của anh vẫn diễn ra mà không có tôi. Có lẽ là vì ngày càng già đi mà anh hay lỡ đãng nhìn về phía xa xa. Dường như anh đã quên mất tôi, cứ như tôi chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh vậy.

Mà cũng đúng, khi còn sống, anh cũng chả để tôi vào mắt bao giờ. Chết rồi thì chuyện bị quên đi cũng là một điều bình thường.

Tôi có chút tủi thân và không cam tâm.

Nếp nhăn xuất hiện trên mặt anh ngày càng nhiều, anh đã sớm lộ ra các đặc điểm của người già là mái tóc bạc dần và trí nhớ kém đi. Nhưng anh vẫn được mọi người xung quanh khen là đẹp lão.

Tôi quả thật có chút buồn cười. Sẽ là bình thường nếu anh tiếp nhận lời khen đó một cách vui vẻ, đằng này trông anh lại rất khó ở khi được người ta khen.

Anh không con không cái nên đã đưa cho một đội ngũ nhân viên kì cựu đã làm việc lâu năm trong công ty tiếp quản, còn anh thì thoải mái nghỉ hưu và dưỡng lão. Anh bắt đầu trở lại những sở thích hồi còn trẻ của mình là trồng hoa, nấu ăn và xem phim.

13.

Ngày tháng trôi qua. Tôi thấy rõ anh dần yếu đi và bắt đầu xuất hiện triệu chứng của bệnh đau tim. Tôi cũng cảm nhận được cơ thể mình đang nhẹ đi. Khoảng khắc ấy tôi biết thời gian của anh lẫn tôi sắp hết rồi. Rất nhiều bác sĩ được gửi đến để chữa trị cho anh nhưng họ đều đưa chung một kết luận, anh đã hết cách chữa, chỉ còn sống được vài ba tháng nữa.

Khi nghe báo cáo, khuôn mặt đẹp lão của anh không hề gợn sóng, y hệt lúc ấy, anh cũng không hề buồn khi biết tin tôi đã chết. Tôi tự hỏi liệu anh có trái tim không, hay đơn giản là trái tim anh đã chết từ khi nào.

Anh được đưa đến một bệnh viện cao cấp để dưỡng bệnh đồng thời làm giảm các cơn đau bị gây ra.

Trong một lần đang đi dạo, anh bất ngờ lên cơn đau tim và ngất xỉu tại chỗ. Tôi đang theo sau anh cũng hốt hoảng tiến lên đỡ anh, nhưng tôi chỉ là một hồn ma, hồn ma thì làm được gì cơ chứ?

Anh nhanh chóng được đưa vào phòng hồi sức. Ngay lúc này tôi lại cảm thấy may mắn bởi vì mình đã là ma, có thể đi xuyên tường vào trong để ở bên cạnh quan sát và cổ vũ tinh thần anh.

Sau nhiều tiếng hồi sức, anh cũng tạm qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn hôn mê nằm yên một chỗ. Anh không đi đâu được, tôi cũng thế, nên tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh giường quan sát anh từng ngày từng ngày một.

Anh giờ đã khác xưa, không còn là vẻ đẹp trai lãng tử của ngày ấy mà giờ chỉ là một lão già đẹp mã bệnh tật đang nằm trên giường thở oxi. Tôi nhìn anh sau đó mắng anh đáng đời vì đã không quan tâm tới tôi. Nhưng sau đó tôi lại suy nghĩ lại việc anh đáng đời nhưng anh lại sống lâu hơn tôi mấy chục năm. Tôi đành ngậm ngùi im lặng rồi tiếp tục theo dõi anh.