Chương 13: Thiên chân

Hiện giờ, không cần nha hoàn nhắc nhở, đến giờ thì Liên Nương sẽ chủ động đi tắm rửa, chờ bị mang đi.

Hôm nay cũng như thế.

Vào trong phòng, Liên Nương mới phát hiện Duệ Vương không ở trong phòng.

Nàng hơi ngơ ngẩn, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ người tới.

Mới hai ba ngày mà nàng đã có thói quen bị đùa bỡn, thói quen chờ đợi, không ai tới nên nàng liền cúi đầu đứng chờ. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc có tiếng động truyền tới.

“Hôm nay có một số việc, chờ lâu chưa?” Thanh âm Duệ Vương vang lên. Liên Nương còn chưa quay đầu lại đã bị vào vào lòng ngực, vành tai bị khẽ cắn một chút.

Liên Nương hừ nhẹ một tiếng, thân mình run rẩy.

Duệ Vương ôm nàng tới bên cạnh bàn, hơi trầm ngâm rồi nhấc thân mình nhỏ xinh của nàng lên, đặt nàng ngồi trên bàn, không nói hai lời liền cúi đầu ngậm lấy một bên vυ", dùng sức mυ"ŧ vào.

Hôm nay có việc, hắn thoát thân không được. Hắn trên tay làm việc mà đáy lòng lại nhớ khối thịt mềm mại lại thơm ngại ngày, thèm thuồng nghĩ đến đầṳ ѵú nhỏ còn chờ được hắn ngậm, bộ dáng yếu ớt vừa thẹn thùng vừa dâʍ đãиɠ càng làm hắn động lòng.

Cho nên xong chuyện, hắn lập tức liền chạy về.

Lúc này ngậm thịt mềm vào miệng, hắn hung hăng mυ"ŧ mấy miệng sữa tươi xuống bụng, lại nghe tiếng rêи ɾỉ mềm yếu của nàng bên tai, Duệ Vương mới cảm thấy đã thèm, không gấp như vậy nữa. Chỉ là giờ uống thuốc không thể chậm trễ nữa.

Duệ Vương áp tâm tư trêu đùa Liên Nương xuống, muốn hút sạch sữa, tâm tư vừa động liền buông tha vυ" bên này, để lại chút sữa rồi quay đầu đi mυ"ŧ bên vυ" khác.

Hai vυ" Liên Nương đều bị hút sạch, lòng nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng hôm nay chắc sẽ ít bị lăn lộn một chút nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền biết chính mình quá ngây thơ rồi.

Nàng nghe Duệ Vương mỉm cười dò hỏi: “Sữa của Liên Nương thật thơm ngọt, đã tự uống bao giờ chưa?”

Làm gì có ai tự uống sữa chính mình, Liên Nương ngượng, thấp giọng nói: “Chưa từng.”

Duệ Vương cười khẽ: “Thật đúng là phí phạm của trời, Liên Nương không cảm thấy tiếc nuối sao?”

Liên Nương cắn môi, không muốn trả lời vấn đề này của hắn.

Duệ Vương biết nàng xấu hổ e lệ, cố ý chọc ghẹo nàng cũng không chờ nàng trả lời, dứt khoát lấy chèn trà tử sa trên bàn đặt bên cạnh ngực Liên Nương, mỉm cười nhìn nàng. Chén trà lạnh băng chạm vào núʍ ѵú nóng bỏng bị hút đến sưng đỏ làm Liên Nương có rúm lại một chút, cũng thoáng thanh tỉnh.

Ngày đầu tiên được chọn hiện lên trong lòng Liên Nương... nha hoàn kia bưng chung bạch ngọc để nàng vắt sữa vào... Giờ phút này, ý tứ Duệ Vương không cần nói cũng biết.

Liên Nương ngước mắt, khóe mắt bị khi dễ mà phiếm hồng, mắt hạnh đầy sương cầu xin nhìn Duệ vương, khϊếp sợ khẩn cầu: “Vương gia...”

Duệ Vương cảm thấy thú vị.

Đồ yếu đuối này thật đúng bản tính khó dời. Mỗi lần thấy thủ đoạn mới, rõ ràng biết hắn sẽ không thay đổi chủ ý lại còn muốn cầu xin, mong đợi hắn có thể buông tha, nhưng chỉ cần hắn thoáng cường ngạnh, nàng sẽ thoái nhượng khuất phục, e lệ ngượng ngùng, phối hợp để hắn da^ʍ lộng.

Nàng không biết, một nữ nhân không cảm thấy thẹn thùng mà làm những chuyện dâʍ đãиɠ sẽ chỉ làm hắn buồn nôn. Nhưng nàng như vậy, mặc kệ bị buộc làm cái gì, trên mặt đều ẩn nhẫn thẹn thùng, mỗi lần đều làm lòng Duệ Vương mềm nhũn đồng thời sẽ lại muốn dùng càng nhiều biện pháp, tới đam lộng đồ yếu ớt này, nhìn bộ dáng đáng thương ngượng tới muốn khóc của nàng.

Nhưng mà đồ yếu ớt này cũng có một điểm tốt, chỉ cần nàng khuất phục, lần sau không cần chòng ghẹo nữa, bày ra tư thế, nàng sẽ biết nên làm thế nào.