Chương 17: Chủ động muốn ăn

Tay Liên Nương hơi run.

Nàng không động vào những nguyên liệu lụa dệt hoa đó, chỉ dùng vải, lựa chọn kiểu dáng rồi bắt đầu khâu vá. Tưởng tượng con gái có thể mặc vào quần áo mà mình tự tay may, trong lòng Liên Nương tràn đầy vui mừng.

Buổi tối, khi nhìn thấy Duệ Vương, Liên Nương rũ mặt, nhỏ giọng nói cảm tạ Duệ Vương.

Duệ Vương cười khẽ, vẫy tay gọi nàng lại đây, ôm nàng trên đùi mình: “Cao hứng?”

Liên Nương nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, lại sợ Duệ Vương không biết trong lòng mình vui mừng, cường điệu nói một lần: “Thật cao hứng.”

Kỳ thật nàng biết rằng dù nàng có cao hứng hay không thì Duệ Vương cũng không thèm để ý, chỉ là trong lòng nàng cảm kích, tất nhiên là muốn cho Duệ Vương biết. Nô tỳ biết ơn thì chủ tử mới có thể liên tục ban thưởng, nếu là loại nô tỳ vô ơn, chủ tử sợ là không bao giờ nhìn đến một cái.

Liên Nương mong đợi Duệ Vương có thể cho càng nhiều ân điển. Nàng không thể ở bên cạnh con gái, lại cũng hy vọng con gái lúc nào cũng có thể mặc quần áo nàng tự tay may vá. Bởi vậy, Liên Nương một bên nâng vυ" lên cho Duệ Vương hấp thụ sữa của nàng, một bên tinh tế thở gấp, khóe mắt dư quang. Thời điểm nhìn thấy quả táo đỏ tươi trên bàn, Liên Nương cắn cắn môi, trái tim đập mạnh, dán bên tai Duệ Vương thấp giọng nói: “Vương gia...”

“Sao?” Duệ Vương một bên hút sữa, một bên hàm hồ lên tiếng.

“Dân phụ... Dân phu... Dân phụ thèm... Muốn... Muốn ăn táo.” Trong lòng nàng cảm thấy thẹn muốn ngất nhưng lại kiên trì, tuy rằng đứt quãng mà cũng nói cho hết lời. Chớp mắt nói xong, Liên Nương run rẩy phun ra một dòng nước ấm, tất cả đều dính trên đùi Duệ Vương.

Duệ Vương thật sự cực kỳ ngoài ý muốn.

Hắn muốn bầu ngực Liên Nương ra, nâng cằm nàng làm mắt nàng nhìn mình, nhướng mày kinh ngạc dò hỏi: “Là muốn theo ý tứ kia của bổn vương?”

Liên Nương cảm thấy thẹn thùng, cắn môi “Vâng” một tiếng.

Duệ Vương nở nụ cười, mặt gian tràn đầy thoải mái: “Nếu bé con yếu đuối của bổn vương thèm, bổn vương sao lại bỏ đói nàng được.”

Hắn vốn cực kỳ đẹp trai, giờ phút này cong mi mỉm cười đa tình. Liên Nương biết, hắn kỳ thật rất vô tình nhưng vẫn bị nụ cười kia làm cho tâm thần hoảng hốt, rung động không thôi. Nàng hoảng hốt tiếp nhận quả táo Duệ Vương đưa qua, mặt mày đỏ ửng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi gục đầu xuống, duỗi tay xuống.

Duệ Vương lại cầm tay Liên Nương, dưới ánh mắt nghi hoặc của Liên Nương, đặt nàng ngồi xuống mép giường rồi để đĩa táo bưng sang bên cạnh nàng.

Liên Nương nhìn liền biết chỉ một quả táo trong tay, sợ rằng Duệ Vương sẽ không vừa lòng. Nàng ai oán nhìn Duệ Vương một cái, cảm thấy thẹn với sự chọc ghẹo của Duệ Vương, động thời tưởng tượng đến lát nữa tiểu huyệt sẽ bị nhét đầy táo, hơi thở trở nên nặng nề, tiểu huyệt cũng không tự kiềm chế được mà mấp máy.

Nàng mặt đỏ tai hồng, lại thấy Duệ Vương di chuyển ngọn đèn dầu tới gần, chiếu sáng ngời toàn bộ giường, cái gì cũng hiện rõ trước mắt.

Đương nhiên mỗi chỗ trên người nàng đều bị chiếu đến rành mạch, lõα ɭồ.

Nửa tháng này, Liên Nương đã hiểu chút ý đồ của Duệ Vương, hắn đây là muốn dưới ánh nến chói lọi, nhìn nàng tự mình nhét táo vào tiểu huyệt.

Sao có thể hư hỏng như vậy...

Trong lòng hoảng hốt nhưng thân mình Liên Nương lại vì chuyện lát nữa phải làm mà mềm mại nửa phần, ngoan ngoãn bất động chờ Duệ Vương phân phó.

“Nằm xuống, nhấc chân.” Duệ Vương lên tiếng. Liên Nương ngượng ngùng liếc hắn một cái, ngoan ngoan nằm xuống, nâng chân nhỏ đã sớm bủn rủn lên, bị Duệ Vương bắt lấy.