Chương 17-1: Rèn luyện siêu năng lực

Editor: Yue.

Sáu giờ sáng mỗi ngày, sẽ có chuyến bay đầu tiên đến rừng dị thực.

Khi tàu bay đến, Kỷ Nhiễm và Solan quét quang não cùng nhau lên tàu.

Hôm nay có rất nhiều người rời thị trấn, riêng chuyến này đã có 70 hay 80 người, sau khi tất cả lên tàu thì một trăm chỗ ngồi đều đã kín.

Kỷ Nhiễm nghiêm mặt, kéo Solan đi tìm chỗ ngồi bên cửa sổ.

Cô có thể cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng quét tới, mặc dù không có nhiều ác ý nhưng cũng không để cho người ta dễ chịu.

Người trên tàu âm thầm đánh giá bọn họ.

Mọi người sống ở thị trấn Gal đều có cách nhìn người, lúc thấy hai người, dù một đứa là con gái yếu ớt, đứa còn lại là đứa trẻ vô hại, họ vẫn không coi thường mà cẩn thận suy đoán thực lực của hai người.

Cô gái yếu ớt trông thực sự yếu ớt, hơi thở cũng không cường đại, nhưng khí chất trên người quá sạch sẽ, không giống người của Thị trấn Gal, có lẽ là chủng loại được che chở bởi đại lão quyền lực. Ngược lại, trên người đứa trẻ kia có loại như có như không hơi thở đặc biệt cường đại, khẳng định là một tên chủng tộc cao đẳng.

Hiểu rõ điểm ấy, bọn họ cũng không đánh giá thấp hai người này, nhao nhao thu hồi ánh mắt.

Nửa giờ sau, tàu bay đến rừng dị thực bên ngoài thị trấn.

Kỷ Nhiễm kéo tiểu shota ngoan ngoãn đáng yêu xuống tàu, cũng không vội vào rừng mà nhìn những người khác vào rừng trước.

Vài ánh mắt nào đó rơi xuống trên người, Kỷ Nhiễm muốn làm như không thấy cũng không được, đối phương cố tình đi ngang qua họ, làm một động tác có chủ ý, khiến cô không thể tránh né chủ nhân của những tầm mắt kia, là mấy tên cao to cường tráng, bắp thịt trên cánh tay rắn chắc hữu lực, nhìn rất biết đánh nhau.

Mấy người có vẻ rất hứng thú với sự kết hợp của hai người họ, cái ánh mắt hứng thú đó khiến cho người ta tê cả da đầu.

Kỷ Nhiễm sa sầm nét mặt không nói lời nào. Loại thời điểm này, thua người không thua trận.

Lúc này, Solan đột nhiên mỉm cười với mấy người kia, nụ cười ngây thơ đáng yêu, nhưng ánh mắt lại lộ ra khí thế quỷ dị hắc ám, khiến cho những kẻ to con đang nhìn đều phải giật mình.

Sắc mặt của đám người hơi thay đổi.

Bọn hắn cũng không phải không có đầu óc, sẽ không vì đối phương là trẻ con mà đánh giá thấp bọn họ, cho nên bọn hắn mới định kiểm tra một chút.

Đứa nhóc này dám lớn lối cười nhạo bọn họ như vậy, ánh mắt kia để lộ ra cảm giác quỷ dị làm cho lưng bọn hắn lập tức run lên, nổi hết da gà, giống như bị động vật máu lạnh có vảy bò lên.

Nhìn những người đàn ông vạm vỡ vội vã rời đi, Kỷ Nhiễm có chút ngu ngơ.

Còn tưởng rằng bọn hắn sẽ giống bụi đời pháo hôi tới gây sự, cô đã chuẩn bị kỹ càng trực tiếp ra đòn bất ngờ khi cần thiết, đem bọn hắn làm cho kinh sợ trước rồi nói, nào biết được cứ đi như thế.

Ở bên ngoai thị trấn Gal, đả thương hay gϊếŧ người đều không cần chịu trách nhiệm pháp luật, đây là chuyện bình thường ở Tự Do tinh.

Mặc dù cô chưa bao giờ làm bị thương hay gϊếŧ bất cứ ai, nhưng cô đã nghe lão Burt nói, đã ra ngoài, nếu không đánh đòn phủ đầu làm đối phương kinh sợ, đối phương liền cho rằng mình yếu đuối, ngược lại sẽ không chút kiêng kỵ ra tay. Chỉ có đem đối phương kiềm hãm trước, bọn chúng mới có chỗ cố kỵ.

"Tỷ tỷ, chúng ta cũng đi thôi." Tiểu shota Solan như không có việc gì nói với cô.

Kỷ Nhiễm đáp lại, gác lại những nghi ngờ vừa nảy sinh, cùng Solan đi về phía rừng dị thực.

Cả hai là người cuối cùng tiến vào rừng, trước khi họ bước vào, những người khác đã hoàn toàn đi sâu vào trong rừng, không thấy được bóng người nào.

Lúc này là buổi sáng theo giờ Gal, bởi vì đúng lúc mùa hè, ngày dài đêm ngắn, bầu trời đã hừng sáng, trên bầu trời treo đầy những đám mây màu rực rỡ, rơi vào khu rừng dị thực, như rừng cây màu xanh lục được khoác lên mình một lớp áo sặc sỡ.

Vừa bước vào rừng, ánh sáng xung quanh liền mờ đi.

Mặc dù chỉ là ngoại vi của rừng dị thực, nhưng bởi vì thực vật biến dị có sức sống ngoan cường, tốc độ sinh trưởng cực nhanh, cho dù ở khu vực bên ngoài, thực vật mọc dày đặc vẫn cản rất nhiều ánh sáng.

Khu rừng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy những âm thanh sột soạt, nhưng Kỷ Nhiễm không hề sợ hãi.

Cái gọi là trước lạ sau quen, lần này vào rừng còn có tiểu shota đi cùng, thật sự sợ không nổi.

Khi nghe thấy chuyển động ẩn trong khu rừng, Kỷ Nhiễm nghe tiếng biết chỗ, âm thầm tấn công bằng siêu dị năng.

Dây leo đang định đánh lén từ trong bụi cây dừng lại ngay lập tức, mãi đến khi hai người bước đi, cái dây leo kia mới ngơ ngác bò qua, quên mất mình đang làm gì vừa rồi.

Trên đường đi, chỉ cần Kỷ Nhiễm nghe thấy chuyển động gì, liền chọn phóng ra siêu năng lực trước, điều khiển siêu năng lực xuống những thực vật biến dị đang chờ cơ hội tấn công, để bọn chúng dừng lại.

Vừa đi vừa làm như thế, nên không có gì xảy ra, đặc biệt yên tĩnh.

Solan thích thú nhìn những loài thực vật biến dị xung quanh mình, như thể hắn không nhận thấy điều gì sai trái.

Kỷ Nhiễm cũng không giải thích cụ thể, tiếp tục vừa đi vừa rèn luyện lực công kích của siêu năng lực.

Cô phát hiện chỉ cần là thực vật biến dị có năng lượng cuồng bạo, khi đối mặt với siêu năng lực "Thanh tẩy", bọn chúng dường như đột nhiên trở lại là thực vật thuần khiết bình thường, quên đi bản chất chuyên chế của chúng, trầm mặc như gà, không có chút hung hãn.

Kỷ Nhiễm lờ mờ hiểu tại sao lão Burt lại có phản ứng kỳ lạ như vậy khi biết siêu năng lực của cô là "Thanh tẩy".

Loại siêu năng lực này thật sự như một thiết bị gian lận, chỉ cần siêu năng lực cô không cạn kiệt, thực vật biến dị hoàn toàn không gây nguy hiểm cho cô, mặc cô tùy ý đi lại.

Cho đến khi siêu năng lực gần như được sử dụng hết, cuối cùng Kỷ Nhiễm mới ngừng phóng ra, để lại chút siêu năng lực để ngừa điều chẳng may.

Không có siêu năng lực, những thực vật biến dị trong bóng tối cuối cùng cũng ngo ngoe công kích bọn họ.

"Rít" một tiếng, một bóng đen vọt ra.

Solan giơ tay bắn một phát, đánh bật nó ra, đám thực vật biến dị còn sót lại liền tìm cách trốn đi.

Thực vật biến dị ở ngoại vi rừng dị thực đẳng cấp không cao, chúng không có trí tuệ, chỉ cần một bộ phận nào đó chúng lấy ra công kích bị phá vỡ, chúng sẽ theo bản năng co rút lại, chờ sinh trưởng lại mới ra tay lần nữa.

(Continue)