Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 18-1: Thanh niên xui xẻo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Yue.

Một trăm km có vẻ xa, nhưng đối với tốc độ của cơ giáp mà nói, khoảng cách này rất gần, gần đến nỗi Pháo Hạt của cơ giáp có thể bắn phá phía bên này ngay lập tức.

Sắc mặt Kỷ Nhiễm đột ngột thay đổi, không ngờ đối phương lại ở gần như vậy, có thể ảnh hưởng đến bọn họ trong phút chốc.

"Tỷ tỷ, ăn trước đi, tạm thời sẽ không tác động đến đây đâu." Solan bình tĩnh nói, không muốn ảnh hưởng đến giờ ăn ba bữa cơm của cô, nghe nói nhân loại thuần chủng thể lực thấp, cần ăn uống đầy đủ, nếu không sẽ rất dễ mắc bệnh dạ dày.

Kỷ Nhiễm xoắn xuýt, đẩy nhanh bữa ăn của mình.

Khi cô đặt hộp thức ăn xuống, Solan cũng đã ăn xong bữa trưa, hắn gấp hộp thức ăn trống lại nhét vào ba lô, rồi đưa tay về phía Kỷ Nhiễm, "Tỷ tỷ, đi thôi."

Kỷ Nhiễm a một tiếng, chủ động nắm chặt tay hắn, cả hai chạy về phía bên ngoài rừng dị thực.

Trong lúc bọn họ ăn cơm, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, hiển nhiên bên kia đang giao tranh rất ác liệt.

Bởi vì chuyển động này, toàn bộ khu rừng dị thực đều bị đánh thức, đám thú biến dị đang ẩn mình trở nên xao động bất an, lần lượt xuất hiện.

Khu rừng này được thống trị bởi các loài thực vật biến dị, thú biến dị lại không nhiều, chúng thường có địa bàn riêng. Chỉ cần tránh chúng thì sẽ không có nhiều nguy hiểm. Tuy nhiên, vì cuộc chiến ở đó, làm xáo trộn sự yên bình của rừng dị thực, đám thú biến dị bị kinh sợ, hoặc bị kích động cảm xúc hiếu chiến, lần lượt chạy ra khỏi địa bàn của bọn chúng. Chúng chạy tán loạn trong rừng, gặp người liền tấn công.

Đột nhiên, Kỷ Nhiễm cảm thấy có thứ gì đó đang tấn công họ.

Cô chưa kịp phản ứng thì thứ đó đã "bịch" một tiếng bật ra sau, cô vội nhìn sang thì thấy một con kiến màu xanh đen to bằng con mèo trưởng thành, có hai chiếc răng xỉn màu kêu két cạch két cạch, không cần thử cũng biết lực cắn của nó.

Kỷ Nhiễm sửng sốt, mặc dù biết thú biến dị tràn lan trong Tinh Tế, nhưng cô mới chỉ nghe nói qua chứ chưa thực sự nhìn thấy.

Lần trước cô vào rừng, một con thú biến dị cũng chưa nhìn thấy.

Xung quanh xuất hiện vài con kiến biến dị khác, chúng rất nhanh lao về phía bọn họ.

Solan vẫn một phát bắn tiêu diệt một con, vô cùng chuẩn xác, tất cả những con kiến biến dị xuất hiện đều bị gϊếŧ cách đó 100 mét.

Kỷ Nhiễm lấy lại tinh thần, lao theo tấn công cùng hắn.

Lão Burt từng dạy cô bắn súng, về sau này cô cũng học bắn súng trên Tinh Võng, mặc dù không có lợi hại như Solan, có thể hạ gục một con mà không cần nhìn, nhưng chỉ cần bắn liên tục cũng có thể đánh trúng, xem như lấy số lượng mà thắng.

Trong tích tắc, hàng chục con kiến khổng lồ rơi trên mặt đất.

"Tỷ tỷ, đi thôi." Solan kéo cô tiếp tục chạy ra khỏi rừng dị thực.

Tiếp theo, bọn họ gặp phải không ít thú biến dị từ tứ phương vọt tới, cũng may khu vực này là ngoại vi, chỉ là thú biến dị nhỏ, rất dễ giải quyết.

"Soạt" một tiếng, một bóng người lao ra từ bụi cây trong rừng.

Khi người thanh niên nhìn thấy Kỷ Nhiễm cùng Solan trước mặt, sắc mặt hơi thay đổi, rủa thầm một tiếng sao lại có phụ nữ và trẻ em ở đây, rồi vội vàng quát họ: "Các ngươi chạy mau, có một đám Thanh Lang cấp ba đang tới đây."

Mặc dù y hảo tâm nhắc nhở, nhưng tốc độ Thanh Lang cấp ba rất nhanh, đã lao tới cùng y.

Thanh Lang cấp ba có lông màu xanh đen, to lớn, hung dữ và hiếu chiến, tuy cấp độ không cao nhưng chúng thích kết bè kết đội mà xuất hiện, lấy số lượng mà áp đảo.

Nhìn người thanh niên này mang theo một bầy Thanh Lang cấp ba hung ác, Kỷ Nhiễm tái mặt.

Đây không phải là đàn kiến biến dị như vừa rồi, mà là một đám Thanh Lang cấp ba hình thể có thể so sánh với lợn rừng trưởng thành.

Mặc dù rất muốn mắng "mẹ-nó", nhưng cô vẫn quyết định dứt khoát, nhanh chóng lấy ra một quả bom hạt, nói với người kia: "Mau tránh ra!"

Thị lực của người thanh niên rất tốt, khi nhìn thấy cô lấy ra bom hạt từ trong bộ đồ nghề trên eo, bỗng nhiên vui mừng khôn xiết, chạy tới.

"Ầm", bom hạt nổ mạnh, một đám Thanh Lang cấp ba tan xác.

Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, Solan kéo Kỷ Nhiễm về phía trước, đồng thời ép nửa thân thể ở trên người cô để chặn tác động của vụ nổ phía sau, những chiếc lá bị cắn nát bắn tung tóe khắp người bọn họ.

Thanh niên mang theo đám Thanh Lang cấp ba tới đây thì không may mắn như vậy, y bị tác động của vụ nổ thổi bay ra ngoài, đâm vào một gốc cây mây trước mặt, làm cây mây bị gãy đổ.

Cho đến khi vụ nổ lắng xuống, Kỷ Nhiễm được tiểu shota kéo đi.

Màng nhĩ ầm ầm, l*иg ngực choáng váng đau đớn, tay chân mềm nhũn, có loại hoang mang mờ mịt không biết gì.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, Solan khẽ cau mày, hiểu rõ dư âm vụ nổ vừa rồi vẫn tạo thành một chút tổn thương đối với cô, lập tức vừa đau lòng vừa tức giận.

"Ui da ui da, đau chết ta rồi!"

Một tiếng rêи ɾỉ vang lên, thanh niên bị thổi bay đứng dậy khỏi cây mây bị gãy, ôm ngực kêu đau.

Đột nhiên, một ánh mắt khiến cho người ta rùng mình quét tới, thanh niên giật mình, vô thức nhìn qua, đối diện với một đôi mắt sắc bén tràn ngập ác ý, trong lòng y chấn động, sống lưng rùng mình.

(Continue)
« Chương TrướcChương Tiếp »