Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vua Hình Tượng

Chương 49: Sống chết cùng theo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùi khét lẹt trong nhà vẫn chưa tan, máu trên tay Lục Gia Xuyên nhỏ xuống sàn nhà, lặng lẽ từ giọt này đến giọt khác.

Hắn hoài nghi mình đã nghe lầm, ánh mắt chuyển hướng về phía Chúc Dĩ Lâm có phần ngẩn ngơ.

Chúc Dĩ Lâm kéo hắn ra ngoài: “Em muốn gϊếŧ Lục Phinh Đình đúng không? Chị ta sắp xuất ngoại rồi, không biết hôm nào đi, chúng ta phải đến nhanh, không thì không kịp mất.”

Chúc Dĩ Lâm là người ăn nói có trọng lượng, không tùy tiện, không thích giỡn, cũng không hề do dự. Vừa kéo Lục Gia Xuyên ra tới cửa, anh lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, buông Lục Gia Xuyên ra, quay vào phòng bếp.

Sau đó, trong tay Chúc Dĩ Lâm có thêm con dao.

Là một con dao gọt hoa quả, không hề lớn, nhưng cũng không nhỏ, sống dao rất dày, lưỡi dao sắc bén có thể cứa đứt da, làm người ta bị thương là chuyện không thành vấn đề.

Trong giây lát anh cầm dao ra, Lục Gia Xuyên hốt hoảng: “… Anh làm gì vậy?”

“Anh chọn một công cụ vừa tay.” Chúc Dĩ Lâm nói, “Đi thôi, chúng ta cùng đi, anh giúp em một tay, hai người dễ xử lý.”

Chúc Dĩ Lâm nhét dao vào vỏ, để không bị người khác chú ý sau khi ra ngoài, anh còn chủ động lấy một cái túi, bỏ dao vào trong túi, sau đó một tay xách túi, một tay nắm bàn tay không bị thương của Lục Gia Xuyên, nói tiếp: “Anh lái xe nhé, em có thể liên lạc với Lục Phinh Đình không? Đầu tiên điều tra xem chị ta ở đâu, đừng vồ hụt.”

“…”

Chúc Dĩ Lâm hết sức nghiêm túc, kế hoạch cũng rất nhanh chóng, anh thật sự định cùng đi gϊếŧ người với Lục Gia Xuyên. Khi làm những chuyện này, nét mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, trong ánh mắt có một sự điên cuồng bình tĩnh.

Thấy anh sắp đẩy cửa ra, Lục Gia Xuyên vội vàng kéo anh lại, run giọng: “Không được! Anh không thể đi! Anh…”

“Vì sao?” Trong lúc lôi kéo ban nãy, Chúc Dĩ Lâm đã dính máu lên người, vết máu trên cổ khô lại, in trên cái cổ trắng bóc trông mà giật mình.

Anh càng nghiêm túc, Lục Gia Xuyên càng hoảng, thậm chí để lộ nét mặt sợ hãi, dường như không biết nên ngăn cản anh thế nào, chỉ đành kéo anh vào nhà, nói như đang van nài: “Anh đừng đi… đừng đi được không? Em sợ anh gặp chuyện.”

“Anh còn không sợ, em sợ cái gì?” Chúc Dĩ Lâm nói, “Nếu em thất thủ thì sao? Một người không dễ hành sự, anh giúp em, em đừng lo, chúng ta gϊếŧ chị ta xong rồi đi ngay.”

Lục Gia Xuyên lẩm bẩm: “Không được, sẽ bị phát hiện mất.”

“Ai phát hiện được?”

“… Cảnh sát, truyền thông, fan của anh, bạn bè.” Lục Gia Xuyên giật cái túi đựng dao từ trong tay anh, vứt ra xa như thể đó là một thứ bẩn thỉu, “Anh đừng đi, đây là chuyện của em, không liên quan đến anh.”

Sắc mặt Chúc Dĩ Lâm sa sầm: “Chuyện của em không liên quan đến anh? Em muốn đi gϊếŧ người một mình, sau đó thì sao? Anh biết làm gì? Sau này chỉ có thể thăm tù đúng hạn?”

“…”

Lục Gia Xuyên không nói gì nữa.

Khi con người ta kích động, đầu óc hoàn toàn không nghĩ được đến “sau này”.

Nhưng hắn không nghĩ cũng không sao, Chúc Dĩ Lâm đã nghĩ giúp hắn: “Anh không muốn sống qua ngày một mình, thứ cuộc sống đó anh đã sống đủ rồi. Anh rất hối hận năm xưa không ở bên em, khiến em chịu khổ một mình bao nhiêu năm như vậy, bây giờ bù đắp chắc không muộn chứ? Nếu em gật đầu, cho dù là đi gϊếŧ người hay đi chết, anh cũng đi cùng em.”

Bàn tay Lục Gia Xuyên vẫn rỉ máu, vết thương còn chưa đóng vảy, đã toác ra.

Nhưng hắn không rên tiếng nào, giống như một người gỗ không còn tri giác, chỉ mình đôi mắt có sự sống, nhìn Chúc Dĩ Lâm, nói không nên lời.

“Anh biết em hận Lục Phinh Đình.” Chúc Dĩ Lâm đưa tay chạm vào bàn tay bị thương của hắn, “Anh cũng hận chị ta, là chị ta và những người đứng sau lưng chị ta đã hại em thành thế này. Giờ sau lưng em cũng có người rồi, có anh. Em muốn báo thù chị ta thế nào anh cũng đồng ý, tạo ra hậu quả gì, anh cũng sẽ cùng em gánh chịu.”

“… Anh yêu em.” Chúc Dĩ Lâm nói, “Nếu như em cũng yêu anh, hãy để anh đi cùng em.”

Lục Gia Xuyên cuối cùng không kìm nén được nữa, dòng nước mắt đứt quãng chảy xuống.

Hắn đưa tay lau, vuốt mặt mình be bét máu, trông vừa đáng sợ vừa đáng thương. Hắn lùi về sau hai bước, nói “Không đi nữa”: “Em không muốn đi nữa, anh để em bình tĩnh lại.”

Lục Gia Xuyên xông vào phòng vệ sinh, Chúc Dĩ Lâm nghe thấy tiếng nước rào rào, cùng tiếng khóc hắn gắng gượng kìm nén.

Chúc Dĩ Lâm trưởng thành sớm, năm đó còn chưa tròn mười tám tuổi đã biết “đau lòng” là cảm giác ra sao, nhưng đau đớn hơn cả đau lòng, là tâm trạng hiện tại của anh.

Con người, chỉ cần sống sẽ có nan đề không thể giải quyết, khó nhất chẳng qua chỉ có hai điểm, một là không thể sửa đổi quá khứ, hai là dốc hết sức cũng khó lòng nắm giữ tương lai. Nếu nói có thứ gì khó hơn hai việc đó, thì chính là chuyện anh không loại bỏ được nỗi khổ người anh yêu đã phải chịu trong quá khứ, cũng không thể dám chắc mình có thể cho người đó một tương lai mỹ mãn, ấm áp yên bình hay không.

Chúc Dĩ Lâm tìm được hòm thuốc, lục lấy thuốc khử trùng xử lý vết thương, bông tăm và băng vải.

Lục Gia Xuyên ở trong nhà vệ sinh không ra, anh túm hắn ra, ấn xuống ghế sofa, tự tay băng bó cho hắn.

Chúc Dĩ Lâm ngồi bên cạnh hắn, cầm bông tăm, nhẹ nhàng lau hết ngón tay này đến ngón tay kia: “Đau không?”

Lục Gia Xuyên lắc đầu.”

“Sao em lại thành thạo vậy? Có phải trước đây cũng từng tự hại hay không?” Chúc Dĩ Lâm nói, “Sau này không được làm vậy nữa.”

Lục Gia Xuyên im như thóc, Chúc Dĩ Lâm nhìn hắn chằm chằm mấy giây, đột nhiên nhặt cái túi bị hắn vứt ban nãy lên, lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra, rút dao, cắt một đường trên cánh tay mình.

Máu tươi bắn ra ngoài dọc vết dao, Lục Gia Xuyên khϊếp sợ, vội vàng kéo anh: “Anh làm gì vậy?!”

“Biết đau chưa?” Chúc Dĩ Lâm không màng vết thương của mình, mặc kệ máu chảy ra ngoài, tiếp tục băng bó cho Lục Gia Xuyên.

Lục Gia Xuyên ngồi không yên nổi, tự tay lấy băng vải cho anh cầm máu.

Nhưng mỗi người cũng chỉ có hai cánh tay, kết quả chăm sóc lẫn nhau là làm phiền lẫn nhau thêm, không ai xử lý xong được. Lục Gia Xuyên gấp gáp, nhìn Chúc Dĩ Lâm với ánh mắt gần như van nài: “Anh, anh đừng như vậy được không?”

Chúc Dĩ Lâm liếc nhìn hắn: “Làm nũng có tác dụng gì?”

Mắt Lục Gia Xuyên đỏ bừng, hắn cố chấp quấn băng cho Chúc Dĩ Lâm.

Chúc Dĩ Lâm không so đo với hắn nữa, để hắn giúp mình xử lý vết thương, sau đó băng bó bàn tay cho hắn. Hai người nhìn nhau, bầu không khí có phần ngưng đọng. Chúc Dĩ Lâm đột nhiên nói: “Nhẫn cưới đặt làm của chúng ta vẫn chưa xong.”

Lục Gia Xuyên sững sờ.

Chúc Dĩ Lâm nói: “Ngày cưới cũng chưa quyết.”

“…”

“Hôm nay mười hai tháng bảy rồi, cuối tháng là sinh nhật em. Anh đã học làm bánh kem, em biết không? Nhưng lò nướng trong nhà hỏng, chúng ta phải đi mua một cái mới. Vừa rồi Ôn Nhàn nói với anh, người chị thất đức của em tung ảnh ra, dư luận trên mạng lan truyền rất nhanh, không ép được hot search, mọi người đều cho rằng anh đang yêu chị ta. Tin đồn này gây ảnh hưởng cực lớn đến danh dự của anh, anh quyết định làm sáng tỏ, công khai quan hệ của chúng ta, em đồng ý không?”

“… Em không có ý kiến.” Lục Gia Xuyên cúi đầu, cơn tức đã bớt được phần nào.

Máu trên mặt hắn đã được lau sạch, ngón tay cũng băng xong, dáng vẻ ngồi yên như vậy gần như có thể coi là ngoan ngoãn.

Nhưng đều là ảo giác, Chúc Dĩ Lâm còn chưa kịp nói câu kế tiếp, hắn nghĩ ngợi một lát, có lẽ đã tưởng tượng đến ngôn luận trên mạng, đột nhiên gắt gỏng: “Ai bảo không ép được hot search? Không thể nào.”

Lục Gia Xuyên cầm di dộng lên gọi điện thoại.

Chúc Dĩ Lâm không biết hắn gọi cho anh, chỉ nghe hắn nói: “Cậu giúp tôi tra xem Lục Phinh Đình giờ đang ở đâu, chị ta ngồi chuyến bay nào ra nước ngoài? Giữ chị ta lại. Tiện thể xóa hết tin tức liên quan đến con mụ đê hèn kia trên mạng đi, đúng, xóa toàn mạng, tôi mặc kệ cậu xử lý thế nào, tóm lại đừng để tôi trông thấy chị ta dính líu với Chúc Dĩ Lâm nữa, phát tởm.”

Lục Gia Xuyên cúp máy, đặt di động xuống, nét mặt bình tĩnh lại đôi chút.

Chúc Dĩ Lâm nhìn hắn, hỏi: “Tâm trạng em tốt hơn chưa?”

“Ừm.” Lục Gia Xuyên đáp lại, cúi đầu mân mê ngón tay đã quấn băng gạc của mình, “Anh, có phải vừa rồi em đã dọa anh không? Xin lỗi, em không cố ý đυ.ng vào dao đâu, em không nhịn được, nếu như không làm gì đó để trút ra, em sợ em sẽ làm ra chuyện còn quá khích hơn nữa.”

“Sau này còn vậy không?” Chúc Dĩ Lâm hỏi.

Lục Gia Xuyên nói: “Không vậy nữa.”

Chúc Dĩ Lâm lại đáp: “Không sao, em không nhịn được cũng đành chịu, muốn làm thì làm.”

Cánh tay bị thương của anh đưa sát bên Lục Gia Xuyên, nói bằng giọng điệu còn nghiêm túc hơn ban nãy: “Anh biết vừa rồi em kích động, nhưng những lời anh nói không phải là xốc nổi rồi nói nhảm. Lời hứa của anh sau này cũng có hiệu lực, anh sẽ cùng em sống, chịu vết thương như em, cũng cùng em chết.”

“…”

Hốc mắt Lục Gia Xuyên nóng lên, hắn quay mặt đi: “Em không muốn anh chết.”

Hắn dụi mắt, xoay người lại ôm Chúc Dĩ Lâm: “Lục Phinh Đình không xứng, em có biện pháp đối phó chị ta, vì sao chúng ta phải dính líu vào thân mình?”

Khi đứng bên Chúc Dĩ Lâm, tâm trạng của hắn cuối cùng cũng khá hơn.

Thù hận hại người hại mình, hận sâu, có khi thậm chí còn quên mất mình rốt cuộc đang hận điều gì, khi đối tượng hắn căm hận biến mất khỏi thế giới này, hắn sẽ lập tức khá hơn sao? Dường như không phải, nỗi bất cam và đau khổ trong lòng hắn khó có thể tiêu tan, đó là sự tra tấn mà thời gian và vận mệnh cho hắn.

Nhưng sau này có người cùng hắn đối mắt và giải quyết.

Không còn là “hắn”, là “bọn họ”.

“Em muốn kết hôn với anh.” Lục Gia Xuyên nói, “Nửa đời sau này em chỉ nối liền với anh, tất cả mọi thứ đều cho anh, đủ làm sính lễ chưa? Anh yêu em nhiều thêm một chút đi, được không?”

“Không được.”

Chúc Dĩ Lâm bị hắn dồn ngã vào lưng sofa, dịu dàng lại chân thành, nói: “Anh đã yêu em đến cực hạn, không thể nhiều hơn nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »