Chương 3: Gặp nhau

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Cạch”

‘A, còn có ai mở cửa, trên đời hẳn là không có sự tình trùng hợp như vậy đi, ha ha ha, hẳn là Mục bác trai Mục bác gái chuẩn bị sau khi ăn xong đi bộ đi, ha ha ha.’

Trừng Tuyên nghe được tiếng mở cửa khẩn trương không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu loạn nghĩ.

“Trừng Tuyên, em chuẩn bị ra cửa sao, em cúi đầu làm gì a, Trừng Tuyên!”

Mục Nhung Cảnh nhìn Trừng Tuyên cúi đầu, tai có điểm hồng hồng, nhẹ nhàng cười một chút.

Trừng Tuyên nghe được giọng nói quen thuộc càng khẩn trương, sau đó lại nghe được tiếng Mục Nhung Cảnh cười, lỗ tai Trừng Tuyên phốc liền đỏ, mặt cũng có chút nóng. Trừng Tuyên phát hiện âm thanh Mục Nhung Cảnh so trước kia lại trầm thấp một ít, càng dễ nghe, hảo muốn tiếng cười này loát một phát a a a!

“Nhung, Nhung Cảnh, hảo, đã lâu không gặp a, a, tôi tôi chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ vật, còn anh?”

“Ân, tôi cũng chuẩn bị đi siêu thị, ba mẹ bọn họ đi nơi khác, tôi một người, đi mua chút đồ vật. Chúng ta cùng đi đi.”

“Hảo, hảo a, chúng ta đi thôi.”

Trừng Tuyên mới vừa đi hai bước liền nghe được tiếng Nhung Cảnh cười, sửng sốt một chút mới phát hiện đi đường cùng tay cùng chân.

“Tuyên Tuyên càng ngày càng đáng yêu, ân, lớn lên càng ngày càng soái.”

Trừng Tuyên nghe thấy Nhung Cảnh nói mang theo nùng liệt ý cười mặt lại đỏ, phát hiện thanh âm Nhung Cảnh quả nhiên so trước kia càng trầm thấp càng dễ nghe!!

Trừng Tuyên đỏ mặt bước nhanh ra hàng hiên, Nhung Cảnh chỉ có thể ở phía sau cười đi theo. Đi ra lầu, trời đã hơi tối, xem ra mùa thu sắp đi qua mùa đông rất nhanh liền tới a.

“Tuyên Tuyên ăn cơm chiều rồi sao?”

“Còn không có, chuẩn bị dạo hảo siêu thị mới ăn, còn anh?”

Ngại thân cao Nhung Cảnh, Trừng Tuyên chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu cùng Nhung Cảnh nói chuyện.

“Tôi cũng chưa ăn, sáng nay ba mẹ mới vừa đi du lịch, cho nên trong nhà chỉ có tôi một người, nếu không chờ dạo xong siêu thị Tuyên Tuyên nấu cơm chúng ta hảo hảo ăn một chút?”

“A, sáng nay ba mẹ tôi cũng vừa đi du lịch, hảo a, kia chờ tôi xuống bếp làm cho anh ăn!”

“Hảo, chúng ta nhanh lên đi.”

Chờ Trừng Tuyên cùng Nhung Cảnh dạo xong siêu thị ra, thời gian có chút muộn, trời cũng đã đen. Trừng Tuyên cùng Nhung Cảnh xách theo hai cái túi chuẩn bị về nhà. Vừa ra siêu thị, một trận gió thổi tới, buổi tối thời tiết có điểm lạnh, Trừng Tuyên không khỏi run lên một chút. Nhung Cảnh ôm Trừng Tuyên liền trở về.

“Như vậy liền không lạnh, ân, Tuyên Tuyên lại gầy.”

“Không có a, Nhung Cảnh anh không cần ôm tôi như vậy, tôi không lạnh.”

Nói xong mặt Trừng Tuyên lại bắt đầu phiếm hồng.

“Tuyên Tuyên đến nhà tôi đi, như vậy không cần quét tước.”

Nói xong, không đợi Trừng Tuyên phản ứng, nhanh chóng mở cửa, một phen kéo cậu vào nhà, đóng cửa liền mạch lưu loát. Nhìn Trừng Tuyên ngốc ngốc đứng, Nhung Cảnh cười xoa xoa đầu Trừng Tuyên.

“Tuyên Tuyên, đừng đứng ngây ngốc, thay dép lê, chuẩn bị nấu cơm.”

“A, hảo, liền tới!”

Trừng Tuyên thay dép lê, xách theo đồ ăn vào phòng bếp, mới vừa đặt đồ hảo, Nhung Cảnh cầm tạp dề đi tới:

“Tuyên Tuyên, mang cái này không bị bẩn.”

Trừng Tuyên sau khi mở ra phát hiện là màu hồng phấn đô đô của thiếu nữ đều sợ ngây người!

Nhung Cảnh nhanh chóng tròng lên tạp dề cho Trừng Tuyên, thắt hảo dây. Trừng Tuyên ngốc ngốc nhìn Nhung Cảnh tròng lên tạp dề ôm mình sửa sang lại, mặt không tự giác lại đỏ. Chỉ có thể cúi đầu khẩn trương bắt đầu làm nguyên liệu nấu ăn.

Trừng Tuyên nấu cơm, Nhung Cảnh ở một bên trợ thủ, còn thường thường khen Trừng Tuyên thật là lợi hại, hảo giỏi!

Được người mình yêu thầm khen như vậy, Trừng Tuyên mặt cùng lỗ tai vẫn luôn hồng hồng, tới thời điểm Nhung Cảnh đi ra ngoài bày thức ăn Trừng Tuyên mới thả lỏng.

Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm khi đã sắp 8 giờ, Nhung Cảnh từ tủ lạnh lấy ra mấy vại rượu, Trừng Tuyên nhìn đến rượu chỉ có thể lắc đầu:

“Qua lâu như vậy Tuyên Tuyên rượu lực không hảo một chút sao?”

Nhung Cảnh biết rõ Trừng Tuyên rượu lực có bao nhiêu kém, tuy không đến mức một ly sau, nhưng ba ly vẫn là quá độ. Ha hả, về đến nhà lâu như vậy mới nhìn thấy Trừng Tuyên, sao lại có thể buông tha cơ hội này.

“Không, không, kia chỉ có thể uống một ly, nhiều hơn tôi liền không biết tôi sẽ thế nào, đến lúc đó phải phiền toái Nhung Cảnh mang tôi về nhà thực ngượng ngùng.”

Trừng Tuyên nhìn ly rượu trong tay nỗ lực cười một chút, hắn căn bản không biết cậu uống say là bộ dáng gì, một lần uống say là vì chúc mừng cậu cùng Nhung Cảnh thi vào cùng cao trung. Uống say lần đó ngày hôm sau cái gì đều không nhớ rõ. Hỏi Nhung Cảnh, Nhung Cảnh cũng chỉ cười nói cái gì đều không có phát sinh thực an tĩnh thực ngoan.

“Không quan hệ, Tuyên Tuyên nếu say ngủ ở nơi này thì tốt rồi, chúng ta sau đại học liền không cùng nhau ngủ chung. Tới uống một ly!”

Nhung Cảnh một bên nói một bên rót mộtt ly cho Trừng Tuyên. Trừng Tuyên nhìn ly rượu tràn đầy một hơi liền uống xuống, rượu mới vừa đi xuống mặt liền đỏ.

“Nhung Cảnh, mùi rượu này không sai.”

Nhung Cảnh nghe Trừng Tuyên kêu hắn Nhung Cảnh liền biết Trừng Tuyên còn không có say.

“Ân, tôi cũng cảm thấy mùi rượu này thực hảo, Tuyên Tuyên tới một ly đi, không cần chỉ uống rượu, đồ ăn cũng phải ăn.”

“Hảo.”

Nói xoEdit: MOE (Thiên Ngọc)

“Cạch”

‘A, còn có ai mở cửa, trên đời hẳn là không có sự tình trùng hợp như vậy đi, ha ha ha, hẳn là Mục bác trai Mục bác gái chuẩn bị sau khi ăn xong đi bộ đi, ha ha ha.’

Trừng Tuyên nghe được tiếng mở cửa khẩn trương không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu loạn nghĩ.

“Trừng Tuyên, em chuẩn bị ra cửa sao, em cúi đầu làm gì a, Trừng Tuyên!”

Mục Nhung Cảnh nhìn Trừng Tuyên cúi đầu, tai có điểm hồng hồng, nhẹ nhàng cười một chút.

Trừng Tuyên nghe được giọng nói quen thuộc càng khẩn trương, sau đó lại nghe được tiếng Mục Nhung Cảnh cười, lỗ tai Trừng Tuyên phốc liền đỏ, mặt cũng có chút nóng. Trừng Tuyên phát hiện âm thanh Mục Nhung Cảnh so trước kia lại trầm thấp một ít, càng dễ nghe, hảo muốn tiếng cười này loát một phát a a a!

“Nhung, Nhung Cảnh, hảo, đã lâu không gặp a, a, tôi tôi chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ vật, còn anh?”

“Ân, tôi cũng chuẩn bị đi siêu thị, ba mẹ bọn họ đi nơi khác, tôi một người, đi mua chút đồ vật. Chúng ta cùng đi đi.”

“Hảo, hảo a, chúng ta đi thôi.”

Trừng Tuyên mới vừa đi hai bước liền nghe được tiếng Nhung Cảnh cười, sửng sốt một chút mới phát hiện đi đường cùng tay cùng chân.

“Tuyên Tuyên càng ngày càng đáng yêu, ân, lớn lên càng ngày càng soái.”

Trừng Tuyên nghe thấy Nhung Cảnh nói mang theo nùng liệt ý cười mặt lại đỏ, phát hiện thanh âm Nhung Cảnh quả nhiên so trước kia càng trầm thấp càng dễ nghe!!

Trừng Tuyên đỏ mặt bước nhanh ra hàng hiên, Nhung Cảnh chỉ có thể ở phía sau cười đi theo. Đi ra lầu, trời đã hơi tối, xem ra mùa thu sắp đi qua mùa đông rất nhanh liền tới a.

“Tuyên Tuyên ăn cơm chiều rồi sao?”

“Còn không có, chuẩn bị dạo hảo siêu thị mới ăn, còn anh?”

Ngại thân cao Nhung Cảnh, Trừng Tuyên chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu cùng Nhung Cảnh nói chuyện.

“Tôi cũng chưa ăn, sáng nay ba mẹ mới vừa đi du lịch, cho nên trong nhà chỉ có tôi một người, nếu không chờ dạo xong siêu thị Tuyên Tuyên nấu cơm chúng ta hảo hảo ăn một chút?”

“A, sáng nay ba mẹ tôi cũng vừa đi du lịch, hảo a, kia chờ tôi xuống bếp làm cho anh ăn!”

“Hảo, chúng ta nhanh lên đi.”

Chờ Trừng Tuyên cùng Nhung Cảnh dạo xong siêu thị ra, thời gian có chút muộn, trời cũng đã đen. Trừng Tuyên cùng Nhung Cảnh xách theo hai cái túi chuẩn bị về nhà. Vừa ra siêu thị, một trận gió thổi tới, buổi tối thời tiết có điểm lạnh, Trừng Tuyên không khỏi run lên một chút. Nhung Cảnh ôm Trừng Tuyên liền trở về.

“Như vậy liền không lạnh, ân, Tuyên Tuyên lại gầy.”

“Không có a, Nhung Cảnh anh không cần ôm tôi như vậy, tôi không lạnh.”

Nói xong mặt Trừng Tuyên lại bắt đầu phiếm hồng.

“Tuyên Tuyên đến nhà tôi đi, như vậy không cần quét tước.”

Nói xong, không đợi Trừng Tuyên phản ứng, nhanh chóng mở cửa, một phen kéo cậu vào nhà, đóng cửa liền mạch lưu loát. Nhìn Trừng Tuyên ngốc ngốc đứng, Nhung Cảnh cười xoa xoa đầu Trừng Tuyên.

“Tuyên Tuyên, đừng đứng ngây ngốc, thay dép lê, chuẩn bị nấu cơm.”

“A, hảo, liền tới!”

Trừng Tuyên thay dép lê, xách theo đồ ăn vào phòng bếp, mới vừa đặt đồ hảo, Nhung Cảnh cầm tạp dề đi tới:

“Tuyên Tuyên, mang cái này không bị bẩn.”

Trừng Tuyên sau khi mở ra phát hiện là màu hồng phấn đô đô của thiếu nữ đều sợ ngây người!

Nhung Cảnh nhanh chóng tròng lên tạp dề cho Trừng Tuyên, thắt hảo dây. Trừng Tuyên ngốc ngốc nhìn Nhung Cảnh tròng lên tạp dề ôm mình sửa sang lại, mặt không tự giác lại đỏ. Chỉ có thể cúi đầu khẩn trương bắt đầu làm nguyên liệu nấu ăn.

Trừng Tuyên nấu cơm, Nhung Cảnh ở một bên trợ thủ, còn thường thường khen Trừng Tuyên thật là lợi hại, hảo giỏi!

Được người mình yêu thầm khen như vậy, Trừng Tuyên mặt cùng lỗ tai vẫn luôn hồng hồng, tới thời điểm Nhung Cảnh đi ra ngoài bày thức ăn Trừng Tuyên mới thả lỏng.

Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm khi đã sắp 8 giờ, Nhung Cảnh từ tủ lạnh lấy ra mấy vại rượu, Trừng Tuyên nhìn đến rượu chỉ có thể lắc đầu:

“Qua lâu như vậy Tuyên Tuyên rượu lực không hảo một chút sao?”

Nhung Cảnh biết rõ Trừng Tuyên rượu lực có bao nhiêu kém, tuy không đến mức một ly sau, nhưng ba ly vẫn là quá độ. Ha hả, về đến nhà lâu như vậy mới nhìn thấy Trừng Tuyên, sao lại có thể buông tha cơ hội này.

“Không, không, kia chỉ có thể uống một ly, nhiều hơn tôi liền không biết tôi sẽ thế nào, đến lúc đó phải phiền toái Nhung Cảnh mang tôi về nhà thực ngượng ngùng.”

Trừng Tuyên nhìn ly rượu trong tay nỗ lực cười một chút, hắn căn bản không biết cậu uống say là bộ dáng gì, một lần uống say là vì chúc mừng cậu cùng Nhung Cảnh thi vào cùng cao trung. Uống say lần đó ngày hôm sau cái gì đều không nhớ rõ. Hỏi Nhung Cảnh, Nhung Cảnh cũng chỉ cười nói cái gì đều không có phát sinh thực an tĩnh thực ngoan.

“Không quan hệ, Tuyên Tuyên nếu say ngủ ở nơi này thì tốt rồi, chúng ta sau đại học liền không cùng nhau ngủ chung. Tới uống một ly!”

Nhung Cảnh một bên nói một bên rót mộtt ly cho Trừng Tuyên. Trừng Tuyên nhìn ly rượu tràn đầy một hơi liền uống xuống, rượu mới vừa đi xuống mặt liền đỏ.

“Nhung Cảnh, mùi rượu này không sai.”

Nhung Cảnh nghe Trừng Tuyên kêu hắn Nhung Cảnh liền biết Trừng Tuyên còn không có say.

“Ân, tôi cũng cảm thấy mùi rượu này thực hảo, Tuyên Tuyên tới một ly đi, không cần chỉ uống rượu, đồ ăn cũng phải ăn.”

“Hảo.”

Nói xong Trừng Tuyên một ngụm đồ ăn một ngụm cơm một ly rượu liền đi xuống, cứ như vậy, Trừng Tuyên ở trong ánh mắt Nhung Cảnh kinh ngạc uống vài ly.

Trừng Tuyên mới vừa uống xong một ly, liền kéo ghế ngồi vào bên cạnh Nhung Cảnh, dùng đôi mắt men say nhìn Nhung Cảnh, Nhung Cảnh cười nghĩ tiểu gia hỏa rốt cuộc cũng say.ng Trừng Tuyên một ngụm đồ ăn một ngụm cơm một ly rượu liền đi xuống, cứ như vậy, Trừng Tuyên ở trong ánh mắt Nhung Cảnh kinh ngạc uống vài ly.

Trừng Tuyên mới vừa uống xong một ly, liền kéo ghế ngồi vào bên cạnh Nhung Cảnh, dùng đôi mắt men say nhìn Nhung Cảnh, Nhung Cảnh cười nghĩ tiểu gia hỏa rốt cuộc cũng say.