Chương 16: Đối mặt

Mộc Yên Nhi bị đánh thức bởi cảm giác nhột nhột truyền tới từ sau lưng. Công Nghi Ngưng đang vuốt ve lưng nàng,Công Nghi Ngưng chóng tay đỡ đầu nhìn vẻ mặt Mộc Yên Nhi .bây giờ trời còn chưa sáng, Nàng muốn trêu chọc Mộc Yên Nhi thêm một chút. Mắt thấy Mộc Yên Nhi câu mày Nàng không tiếng động mà cười.

Mộc Yên Nhi mở mắt, thấy Công Nghi Ngưng đang ôn nhu cười cười nhìn nàng làm nàng giật mình nhớ tới chuyện tối qua nếu Công Nghi Ngưng không như vậy nhìn nàng và nàng còn mặc đồ chỉnh tề nàng sẽ nghĩ đêm qua chỉ là nằm mơ. Nhưng bây giờ nàng đang không mặc gì và nằm gọn trong lòng Công Nghi Ngưng và cảm giác đau rát giữa hai chân làm nàng biết chuyện đêm qua không phải mơ. Công Nghi Ngưng vẫn vuốt ve lưng nàng, cúi xuống hôn hôn trán nàng làm nàng giật mình dẫy dụa.

- Ngươi dám!

Nàng quát. May mà Công Nghi Ngưng lúc nảy đã ra ngoài dặn dò mọi người buổi sáng không cầu hầu hạ, nàng và Hoàng Hậu sẽ tự dậy.

- Có gì không dám!

Nàng trả lời. Ăn cũng ăn rồi còn gì không dám!?

- Buông ra!

Mới thức dậy nàng đã quát Công Nghi Ngưng hai lần. nàng muốn nói chuyện rõ ràng, nàng không muốn chuyện lúc tối lại xảy ra.

- Ồn ào cái gì? Còn sớm ngủ thêm một chút!

Nói rồi mặc kệ Mộc Yên Nhi dẫy dụa thế nào nàng lại ôm chặt Mộc Yên Nhi chuẩn bị ngủ .

- Ngươi buông tay! Đồ bại hoại hạ lưu vô sỉ...!!!

Đồ dâʍ tặc! Bản cung là để ngươi muốn ôm là ôm sao?

Công Nghi Ngưng đẩy nàng ra một chút nhìn nàng : - -

- Nói thêm tiếng nào nữa thì đừng trách ta!

Đúng là không sợ chết mà! Nói rồi cúi xuống hôn môi Mộc Yên Nhi.

- ưʍ...Hỗn đãn! Bản cung muốn chu di cửu tộc ngươi! Dứt cái hôn dài môi lưỡi Công Nghi Ngưng rời khỏi nàng, nàng lấy tay lau miệng rồi che luôn miệng lại ,trừng mắt nhìn "Công Nghi Bại Hoại ".

Dậy thêm lần nữa Công Nghi Ngưng còn ngủ, nàng bò xuống giường đi tắm, nàng muốn tẩy sạch dấu vết Công Nghi Ngưng lưu lại trên người nàng, nàng cũng không có gọi thị nữ vào hầu nàng mặc đồ chảy tóc, nàng tự làm. Vì Công Nghi Ngưng đang lưng trần nằm trên giường chỉ mặc mỗi quấn ngực, nàng sợ thị nữ thấy sẽ dị nghị. nàng tới trước gương chảy đầu, nàng giật thoắt mình vì thấy những giấu vết trên cổ trên tay mình hồng thấu như mấy viên ô mai! nàng trừng mắt về phía giường hận không thể trừng chết Công Nghi Ngưng!

Mộc Yên Nhi ghét Công Nghi Ngưng !

Mộc Yên Nhi cầm con dao nhỏ bước tới bên giường, nàng định là sẽ kề dao vào cổ uy hϊếp Công Nghi Ngưng nói thật với nàng, nàng muốn biết Nàng là ai? Công Nghi Ngưng thật đang ở đâu? Mộc Yên Nhi bước nhẹ nhàng tới bên giường siết chặt con dao đến rung tay, nàng quyết định làm tới cùng chuyện này!

Công Nghi Ngưng nằm úp trên giường, tấm chăn chỉ đắp nửa mông, không biết Nàng đã đá tung chăn từ bao giờ ,vai ngọc lộ ra, tấm lưng trắng nõn đập vào mắt Mộc Yên Nhi hòa với màu trắng cái quấn ngực Nàng mặc. Mộc Yên Nhi cuốn quýt quay đầu tránh đi, nàng bước nhanh hai bước bỗng nhiên khựng lại nếu người khác thấy thì sao? nàng bước trở lại kéo chăn đắp lên người Công Nghi Ngưng ,còn chưa yên tâm nàng buông luôn tấm màn xuống che đi cảnh xuân bên trong, như vậy nàng mới yên tâm quay đầu ra chính điện.

Nàng đi rồi khóe môi Công Nghi Ngưng kéo lên một đường như trăng non.

Khi nàng trở lại thì đã thấy Công Nghi Ngưng đang nhàn nhạt " uống trà " của Nàng ở bàn ăn đã sắp hết thức ăn. nàng bước tới đứng xa một khoảng nhìn Công Nghi Ngưng mà trầm ngâm.

Nàng không biết Công Nghi Ngưng thật ra là ai? Cũng không biết Nàng đến từ đâu? Còn nữ nhi nàng bây giờ ra sao? nàng lo cho Công Nghi Ngưng nếu Công Nghi Ngưng bây giờ không phải Công Nghi Ngưng vậy mọi chuyện sẽ như thế nào? Nàng đến nơi này làm gì? Đoạt ngôi sao? 1000 câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Mộc Yên Nhi ,nàng muốn có đáp án!

Mộc Yên Nhi bước tới. Công Nghi Ngưng cười sáng lạn với nàng nụ cười như nắng mùa xuân rực rỡ làm lòng Mộc Yên Nhi lộp độp. Bây giờ không như lúc tối ,Công Nghi Ngưng ăn mặc chỉnh tề như ngày thường, anh tuấn tiêu sái lại không ngã ngớn đùa giỡn như tối qua, không chút vô lại hà hϊếp nàng mà rất nghiêm túc, đàng hoàng với nàng, so với tối qua dường như hai người hoàn toàn khác nhau. Nàng bối rối không biết đối mặt làm sao với Công Nghi Ngưng nàng giống như chỉ tự mình nghĩ nhiều còn Công Nghi Ngưng lại điềm nhiên vô tội.

- Mẫu hậu

Thấy nàng vẫn mãi lăn tăn Công Nghi Ngưng cười thầm trong lòng đúng là tiểu khả ái nha! Nàng gọi một tiếng làm Mộc Yên Nhi phục hồi tinh thần. Mộc Yên Nhi đi tới đối mặt với Công Nghi Ngưng hỏi Nàng :

- Ngươi bây giờ có thể nói ngươi là ai?

Mộc Yên Nhi muốn biết Nàng là ai lắm rồi.

- Mẫu hậu Ngưng nhi đây mà

Nàng đúnh là Ngưng nhi mà nàng cũng tên Ngưng a!

- Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa, nói chuyện rõ ràng đi!

- Mẫu hậu

Nàng thật muốn biết giới hạn của Mộc Yên Nhi.

- Ngươi câm miệng!

Mộc Yên Nhi bực mình muốn chết rồi, nàng cần biết là sự thật!

- Là mẫu hậu kêu Ngưng nhi nói a!

Mộc Yên Nhi thật muốn tát Nàng hai tát đồ tráo trở, bỉ ổi vô sỉ!

Mộc Yên Nhi bước từng bước lại gần Công Nghi Ngưng hơi thở mang theo phần nguy hiểm nàng dùng khí thế Hoàng Hậu bức Công Nghi Ngưng lui từng bước áp sát vác tường.

Mắt thấy Công Nghi Ngưng sợ mình nàng hừ lạnh trong lòng hừ "Công Nghi bại hoại" khí thế vô lại tối qua của ngươi đâu rồi?!

Công Nghi Ngưng cười thầm trong lòng "Mộc nhi nàng quá ngây thơ rồi!"

Mộc Yên Nhi chăm chú nhìn Công Nghi Ngưng co rút trong góc tường lòng đắc ý không thôi. nàng muốn bức Công Nghi Ngưng nói thật từng chữ với nàng.