Vùng Đất Khó Ở

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đầu tiên, xin cảm ơn những câu chuyện ma mà tôi đã từng được đọc trên Voz, đã làm cho tôi có hứng thú kể câu chuyện cuộc đời mình, những câu chuyện có lẽ rất ma mị, khó tin, nhưng nó đã từng xẩy ra tr …
Xem Thêm

Chương 11: Căn
Họ gọi người nào đó bị mắc Căn, có nghĩa là họ bị một hồn ma theo quấy rầy.

Có nhiều loại hồn ma, hồn ma gây sự dữ, và hôn ma chỉ đơn giản là ma, nó tồn tại bên cạnh ta, những chẳng làm gì người ta cả, nó vô hình, con người thì hữu hình, nó nhìn thấy chúng ta, nó có thể ở bên cạnh bạn, ngay lúc bạn tắm, lúc bạn nhìn vào gương khi đánh răng, nhưng chỉ thấy trong gương là hình cảnh của mình, và chẳng nhìn thấy nó.

Chuyện tôi kể hôm nay, là 2 mẫu chuyện về Căn, về những con người xấu số bổng dưng bị ma ác theo. Ma ác, có thể là quỉ, nó luôn muốn keo theo chúng ta.

Đầu tiên xin kể chuyện về con bạn hàng xóm, nó ở xóm ngoại tôi, nhà nó đối diện nhà ngoại tôi luôn, chỉ cách nhau cái đường bé xíu.

Nó học cùng lớp với tôi cả cấp 3, mà cũng trùng hợp ghê, 3 năm cấp 3, nó đều được xếp ngồi sau tôi. 2 đứa cũng khá thân, vì lúc nhỏ tôi được gởi ở nhà ngoại suốt nên hồi trước cũng hay chơi vs nó. Gọi nó nó cũng bất tiện, tôi gọi tên nhé, bạn gái này tên Mai. Xóm ngoại tôi, thì u tối, như tôi đã kể, người ta sợ ma, cũng chính vì bóng tối. Nếu thế giới này mà ko có bóng tối, thì chắc cũng chẳng ai sợ ma, nhưng xóm ngoại không tin vào ma, vì toàn bộ đều theo đạo cả, Mai cũng vậy:

-Ma quỉ chi mà sợ mi, ta còn muốn gặp cho biết hén ra ren nữa,haha.

Mai khẳng khái trả lời khi tôi hỏi đi chơi về đêm có sợ không, chứ tôi thì buổi tối không dám vào xóm ngoại rồi đó.

Hôm đó, sáng thứ 2 sau khi chào cờ xong, tự nhiên mai lại gần tôi, hỏi nhỏ:

– Ê mi, có người thích ta.

– Chi kinh rứa mi!- tôi đùa

– Ừ, thiệt đó mi, mà chừ hén đi theo ta, ta kể không được, chiều về ta qua nhà mi nói chuyện đó.- Mai nói rất nhỏ ghé sát vào tai tôi.

Vậy là buổi học hôm đó, tôi ngồi trước Mai, quay xuống nói chuyện thì thấy Mai nó không như mọi ngày, nó phờ phợt rõ, còn ít nói nữa chứ, lâu lâu tụi tôi giỡn vui quá mới cười được chút, thật khó hiểu cho con bạn vui tính của tôi. Mai không đẹp mặn mà, nhưng nhìn lâu lâu thì cũng được, chứ không phải dạng con gái nhìn xa thì đẹp mà nhìn gần thì lại tự an ủi bản thân về cái đẹp. Con Mai trước giờ chưa có ngươi yêu, nhà nó quản ghê lắm, vì là con gái út mà, chắc sau này cưới Việt Kiều ấy,mà bây giờ nó gần có chồng rồi, chồng nó không giàu,đúng là người tính không bằng trời tính.

Ra về, Mai lại chạy lại gần tôi nói nhỏ, nhớ nghe mi, chiều ta qua nhà nghe mi, nó dặn lại lần nữa rồi dắt xe thật nhanh ra về, để lại tôi với vô vàn câu hỏi, quái lạ, có gấu mà có vẻ lúng túng ghê, hay con này nấu cớm ăn trước rồi giờ lại sợ nên qua tâm sự…

Nhưng những điều tôi nghĩ hoàn toàn biến mất sau cái buổi chiều Mai qua nhà nói chuyện.

3h chiều, tôi vừa ngủ dậy, chuẩn bị lên bàn học bài thì nghe tiếng Mai ở ngoài cửa phòng(cấp 3 tôi ở nhà ngoại khá nhiều, để tiện cho buổi tối đi học thêm hơn), Mai đã quá thân với nhà ngoại tôi nên ra vào tự nhiên chẳng ai nói gì. Tôi ra mở cửa cho Mai, Mai bước vào thiệt nhanh rồi đóng cửa lại, nó nói ngay:

– Mi có tin cái chiện ni không ta mới nói.

-Nói đi mẹ, chưa nói bắt tin, bữa ni dậy thì rồi sảng sảng rứa mi !- tôi có tính hay chọc

– Đững giởn, để ta kể cho nghe.

Mai kể từ hôm tối chủ nhật đi sinh nhật con bạn ở dưới biển Cửa Đại về, tự nhiên Mai thấy khác khác. Lúc nó đạp xe về, đoạn đường từ Cửa Đại về tới xóm ngoại tôi rất xa, thì nó có cảm giác xe nặng hơn bình thường dù nó chỉ đi 1 mình thôi. 9h, đường xá lúc đó đã thưa rồi, Hội An khúc đó hay ngủ sớm để mai còn đi bán hàng, đi ra đồng nữa. Nó kể trên đường đi, xe nặng lắm, nó đạp mệt người, mà mọi khi cái xe đạp Nhật Bản đó, đạp thì nhẹ hèo, đi vèo vèo có sao đâu, lần này nó thấy lạ. Nó lại còn nghe thấy mùi hương, mùi hương phản phất như ai đó thắp hương suốt dọc đường nó đi, không có khói, nhưng mùi hương thì không lẫn vào đâu được, nó cảm giác đêm ấy lạnh lắm, phía sau lưng nó, tóc dài của nó phủ cũng gần kín lưng mà cũng thấy lạnh. Nó kể tới đó, tự nhiên thấy nó tội thiệt, tôi đoán là nó gặp ma rồi, con ma lại ngồi sau yên xe của nó, con ma ấy theo nó về nhà…

Và Mai kể tiếp, đêm hôm đó, Mai mệt và ngủ sớm. Thói quen của nó là trước khi đi ngủ, phải đánh răng, rửa mặt, thoa kem dưỡng da. Mai mệt vì đạp xe, mệt vì cái mùi hương nồng đến nhức óc nó phải ngữi suốt dọc đường về nhà, nó đặt lưng lên giường là ngủ thϊếp đi ngay, nó vẫn không biết rằng, trong phòng không chỉ có mình nó…

Mai đang chìm sâu vào giấc ngủ,thì giấc mơ kéo đến. Mai mơ thấy chính nó, ngay trên chính con đường Mai vừa đi về nhà lúc tối, Mai thấy Mai đạp xe, trên xe chở 1 cái áo, và 1 bó hương, trong mơ, mai cố gắng nhìn kỹ cái áo, thì Mai phải hiện nó là cái áo bộ đội, còn bó hương thì đã cũ mềm rồi, nhìn cảnh tượng 2 bên đường mờ nhạt, không rõ ràng chút nào, chỉ biết là nó làm Mai sợ lắm, trong mơ nhưng Mai vẫn sợ, Mai cố hất mạnh cánh tay qua, lăn người qua 1 bên, rồi Mai tĩnh dậy,mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, nó đứng dậy bật đèn, thì mọi thứ vẫn như cũ, thì ra chỉ là giấc mơ, chắc nó mệt qua mở sảng thôi, nó đi vào nhà tắm rửa mặt rồi tính ngủ tiếp. Nhưng cũng từ đó, mọi chuyện thay đổi với Mai, mai gặp ma….

Vừa xỏa vòi nước ra, mắt lờ mờ, mai cúi xuống rửa mặt, rửa xong, với đôi mắt con lấm lem nước, mai nhìn vào gương, nó có thói quen là nhìn vào gương rồi lau mặt, thì đột nhiên, nó thấy bóng người đứng ngay sau lưng. Mai giật mình, tim thắt lại nói chẳng nên lời, đứng im tại chổ chẳng dám quay lại nữa. Cái bóng mờ dần, làng nước trước mi mắt của Mai làm hình ảnh càng nhạt nhòa hơn nữa, chỉ biết khuôn mặt đó có cái miệng to lắm, và tóc thì ướt nhẹt, rồi nó biến mất. Mai sau một thoáng giật mình, cũng đã bình tĩnh, lấy tay vuốt mặt rồi nhìn lại trong gương thì không thấy ai nữa, quay lại nhìn thì chỉ thấy bức tường. Có lẽ mai hoa mắt chăng…

Mai là người dạn gan, từ trước giờ nó chẳng tin vào ma quỉ đâu, nên nó vẫn viện 1 lý do là nó bị chóng mặt mệt mỏi nên nó nhìn ra vậy thôi chứ thực chát không phải vậy đâu, Mai tự trấn tĩnh mình, rồi quay vào phòng nằm ngủ. Lần này, Mai không ngủ được, Mai mất ngủ, và hình như Mai linh cảm rằng mình sắp đối mặt với cái gì đó mình không thấy…

Vừa nằm xuống, Mai lại cảm thấy lạnh, cái lạnh này lạ lắm, nó không lan tỏa trong không gian mà chỉ làm cho cái lưng của Mai cảm thấy lạnh, lạnh không phải như người ta chườm nước đá, mà lạnh từ xương, từ bên trong lạnh ra vậy. Mai cảm thấy lạ lùng, và Mai đã hiểu, hiểu mọi chuyện, đó là Ma…Ma theo Mai từ ngoài đường về, nó bắt đầu nghĩ tới ma. Có tiếng động dưới giường, Mai lặng yên nghe ngóng trong khi cả người mình thì cứng đờ rồi, nó sợ, lần này nó sợ ma thật. Tiếng cào như ai đó dùng đầu ngón tay cà trên nền xi măng, nghe rít rít từng đợt, rồi tiếng thở hổn hển theo tiếng cào đó, như chó thở vậy…Nó cào cấu, nó thở, nếu con người mà làm vậy thì chắc móng tay đã gãy bứt ra khỏi ngón rồi.

Mai sống tự lập từ nhỏ, nếp sống tự lập nên ít tâm sự kể lễ với ba má, lần này gặp chuyện kinh khủng như vậy, Mai chỉ biết cố chịu đựng, Mai không chạy qua phòng ba má, mà có chạy cũng không dám, cái sự lạnh lẽo dưới gầm giường đó làm Mai không dám bước chân xuống giường, biết đâu sẽ có 1 bàn tay máu me bê bét, lạnh buốc kéo chân Mai, thì lúc đó chắc Mai không đủ can đảm để đứng vững nữa đâu. Mai nằm, cắn răng chịu đựng cái tiếng khó chịu đó, rồi Mai bắt đầu khóc…Mai đã sợ ma, đã tin là đó chính là ma làm. Mọi suy nghĩ của Mai tắt nghẽn, chỉ biết chờ thời gian trôi thật nhanh. khoảng 10 phút sau, tiếng động nhỏ dần rồi tắt hẵn. Mai mệt mỏi, sợ sệt, rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng thứ 2, mai thức dậy và đã thấy sự chuyển biến trong cơ thể mình. Trời mùa hè nhưng Mai cứ lạnh mãi, lạnh 1 vùng lưng của Mai.Cúi xuống gầm giường thì mai chẳng thấy gì,mai cứ giấu chuyện đó rồi đi học, đến chiều hôm thứ 2 đó thì Mai mới trút hết mọi thứ khi kể với tôi.

Tôi lặng im nghe từng câu nói, từng chi tiết Mai kể mà lạnh cả người. Tôi hỏi bây giờ nó còn lạnh trong người không, thì Mai bảo hêt rồi, nhưng khi ở 1 mình thì lại lạnh, cảm giác là lạnh lắm, nổi cả da gà. Tôi khuyên Mai cứ bình tĩnh đi, tối đọc kinh, cầu nguyện đi, rồi nó sợ nó đi thôi.

Đêm hôm đó, có chuyện lại xẩy ra với Mai. Mai đang học bài, thì cái đèn học tự nhiên tắt ngúm, mai bật lên lại, ngồi được 1 lát thì tự động công tắc đèn đóng cái bụp. Mai biết rồi, có ng đang phá Mai, nếu gặp đứa con gái khác thì nó đã hét lên rồi,nhưng mai thì không, Mai chịu đựng, học với ánh đèn phòng, không đèn học. Quyển sách địa lý 12 dày trục, mai dỡ ra chương II, vừa giở qua thì tự nhiên quyển sách không theo ý muốn Mai, bàn tay Mai đã đặt đúng chương II, vậy mà khi lật lên thì nó kéo theo vài trang nữa, vượt qua chương II luôn, thật quái lạ, như có ai đó đang lật sách của Mai vậy.

Mai bắt đầu sợ,nó nhìn xuống dưới gầm bàn, nó sợ có ai đó đang núp dưới đó, tại vì nó thấy lạnh lắm. Nó không dám ngồi lâu, nhảy lên giường, Mai quyết định ngủ sớm, ngày mai, Mai sẽ kể hết cho ba má nghe, Mai không thể im lặng giấu cái sự sợ hãi này, cái sự khủng khϊếp này nữa. Đêm đó, Mai nói là nằm ngủ thì giống như có ai đó đang nằm với nó, Mai không dám nhìn sang bên cạnh, lấy can đảm, Mai nghiêng người lại, trùm mền, nằm khóc, rồi ngủ tới sáng trong sự sợ hãi, đêm ấy tiềng cào cấu vẫn có, tiếng cào cấu kèm tiếng thở, cả tiếng gì đó Mai không xác định rõ, chỉ nghe nó có tiếng « hực,hức »…

Vừa sáng mai, Mai chạy qua phòng ba, mai khóc sướt mướt kể hết cho ba nó nghe, ba Mai la mai ?

– Mi rảnh quả hỉ, ma với cỏ !

Thằng thừng quá, Mai khóc nấc lên, má mai nghe con gái khóc, từ phòng tắm chạy ra, hỏi Mai, mai lại kể như vậy. má mai không bao giờ thấy Mai như thế này, Mai không bao giờ khóc trước mặt ba má bao giờ, bây giờ Mai khóc có nghĩa là chuyện gì đó đáng sợ lắm mới làm cho nó khóc như vậy được, mà chuyện này có thật. Má mai dìu mai dậy rồi an ủi, nói không sao đâu, để trưa rồi má tính.

Sáng hôm thứ 3 đó, Mai lên trường kể lại cho tôi, tôi cũng chẳng biết làm sao mà nói lại cho Mai yên tâm, nhưng cũng cố để Mai không sợ, tôi dẫn Mai ra căn tin uống nước. Mai nói

– chừ thì hết lạnh nghe, chứ ở 1 mình lạnh lạnh khó chịu lắm mi, hôm qua ak, ta còn thấy hén nữa, hồi nớ khoảng 3h, tự nhiên ta thức rồi mở mắt trừng trừng rứa đó, ta thấy cái bóng hén to, đứng ngay bên cạnh giường ta lun, mà ta sợ quá trùm mền lại, nhắm mắt mệt quá ngủ tới 5h rưỡi cái chạy qua phòng ba ta ak.

Tôi nghe và tưởng tượng, nếu thức dậy thấy cái bóng đừng cạnh giường, ngay cả thằng con trai như tôi còn ré lên, vậy mà nó nằm được, con Mai này đầu trâu chứ không phải đầu người. Nó có vẻ mệt mỏi vì đêm ngủ không được. Hai đứa ún hết 2 chai sting rồi cũng là lúc trống đánh vào học.

Trưa hôm thứ 3 là đỉnh điểm của mọi chuyện.

Mai đang ngồi ăn cơm với ba má ở dưới đất, nhà Mai có thói quen ăn thì trải cái chiếu ra ngồi ăn, Mai lại kể về câu chuyện đó cho ba má nghe, ba Mai bực mình :

– Ma quỉ cái chi rứa bây, tối ni qua ngủ với ba má luôn, coi thử hén có không, hay là mi coi phim ma nhiều quá nhập tâm.

Má Mai thì ngồi im, bã nghe và sợ theo con gái,nhưng bã biết nói gì đây, chiều này bã định sẽ đi coi bói thử, dù không mê tín nhưng cũng cố cứu con gái chứ sao giờ. Trong bữa cơm đó, mọi chuyện xẩy ra. Ba của Mai ăn xong vừa đứng lên, nhìn Mai. Mai đang cầm ly nước chuẩn bị uống thì ly nước rớt, chỉ có cái ly nước rớt thôi mà ông ba Mai thay đổi thái độ ngay lập tức. Cái ly đang ở trên tay mai, nếu rớt thì nó rớt thẳng, đàng này, cái ly…nó dịch sang một đoạn khỏi tay mai, cách mai khoảng 1 bước chân mới rớt, ba Mai chứng kiến hết mọi chuyện, hoảng hồn luôn, rồi đột nhiên ổng bảo Mai đứng dậy thay đồ, ổng chở qua nhà 1 bà này. Bà này là thầy bói, ở bên cầu Cẩm Nam, trên đường đi, Mai nó hỏi ba :

– Ba có thấy xe nặng hơn không ba.

Ba mai mới nhận ra, xe nặng, nặng hơn việc chở 2 người nhiều, lên dốc phải để số 2 mới lên được, ổng đã tin là có người đi theo con gái ổng. Người làm ba là vậy, khi đã biết mọi chuyện, ổng còn lo hơn là má Mai nữa, ổng chạy thật nhanh tới nhà bà thầy bói kia. Đến cửa, chó sủa inh ỏi, nó hú lên từng tiếng nghe đáng sợ.

Bà thầy bói ra mở cửa, la mấy con chó rồi mời 2 người vào nhà, bà này là bạn ba Mai, nên cũng thân lắm. Vừa vào nhà, bà nói ngay :

-Thằng đó nó theo từ bao giờ vậy con ?

Mai sợ, ứa nước mắt kể hết cho bà thầy bói.

Sau đó Mai kể với tôi là 1 cái lễ cúng diễn ra ở ngay sân nhà bà thầy bói. Bã đặt ở đâu đó 1 con người nộm, cao bằng Mai luôn. rồi cúng xong, người nộm bị đốt đi, bã khấn gì đó, có Mai ở đó nữa, rồi bã nói xong rồi đó, nó yêu cái người nộm rồi. Lần sau đi khuya đừng có xỏa tóc nữa, mà cũng đừng đi về khuya trên cái đường cửa đại nữa, chổ đó ngày xưa nhiều người chết lắm.

Mai, từ người không tin có ma quỉ, giờ thì đã tin và sợ ma. Đêm ngủ, nó cứ tưởng tượng về cái gầm giượng lạnh ngắt ấy, tiếng cáo cấu ấy, may mà nó không còn nữa. Nó cũng bớt soi gương, vì sợ nhỡ đâu ngước mắt lên gương, lại thấy ai đó hoặc đơn giản chỉ là 1 bàn tay đặt lên vai nó, thì chắc bây giờ nó sẽ la lên mà khóc thét.

Căn, như đã giới thiệu ở phần trước, phần này, tôi xin kể 1 mẫu chuyện nữa về Căn, câu chuyện này có 1 cái kết không có hậu cho lắm, nhưng đã là cuộc sống thì có may có rũi, chẳng trách ai được.

Chuyện kể về 1 người đàn bà, ở nhà quê, bên kia sông Bạch Đằng. Muốn qua được vùng đó phải đi 1 chuyến đò, mất khoảng 30 phút. Vùng đất đó nói thật là 1 vùng nhà quê của Hội An, bên đó cảnh vật còn hoang sơ lắm, bởi vậy nó đẹp, đẹp vì thiên nhiên bao la, cây cối um tùm. Nhưng nó cũng đáng sợ, đáng sợ vì buổi đêm, người ta ngủ sớm, con đường bê tông nhỏ chạy xuyên xóm làng chẳng một bóng đèn, 2 bên, những dãy nhà lưa thưa, cây cối rậm rạp, lâu lâu trên đường đi lại có tiếng chim heo kêu thất thanh, tiếng chó sủa ma, tiếng mèo, mà đôi khi nó lại lặng thinh, để người nào có lỡ đi về khuya thì đối diện với chính mình, với bóng tối ngay trước mặt, với những ánh mắt theo dõi trên ngọn cây cao kia…người ta cứ nhìn thẳng mà bước cho tới nhà, chẳng ngó ngã ngó nghiêng, vì biết đâu nhìn qua bên cái bụi chuối nhà nào đó, thì lại thấy 1 bà già đang treo cổ, thấy bà mẹ nào đó đang ru con trên nhành cây, thấy những đôi mắt sáng trưng, đỏ chót máu đang nhìn mình.

Cô H,hàng xóm của nhân vật trong chuyện này, là người đàn bàn khổ cực. Cô mồ côi từ nhỏ, là bạn hàng quen thuộc của bà ngoại tôi, cô thường đi ghe qua, mua dầu chạy ghe, mua đủ thứ đồ ở quán ngoại tôi, rồi kể ngoại tôi nghe. Cô H ở ngay cạnh nhà bà Thìn, bà Thìn chính là người có căn, vì chính bà H là người chứng kiến mọi chuyện kinh hoàn xẩy ra với bà Thìn. Nói ngay bên cạnh, nhưng ở quê, ngay bên cạnh có nghĩa là 2 nhà cách nhau 1 khu vườn. Khu vườn đó trồng toàn chuối, có 1 cái giếng ngăn cách giữa 2 nhà, và 1 hàng rào cây cỏ mọc phủ kín mít, chẳng ai dám nhảy qua cái hàng rào ấy, có lẽ vì nó um tùm dây leo, cây gai, và biết đâu lại có rắn trong cái bụi đó.

Kể về bà Thìn một chút…Theo lời bà H, bà Thìn cũng khổ lắm, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bà Thìn sống với người chị bị tâm thần, vài năm sau đó bà chị cũng qua đời, để lại mình bà Thìn bơ vơ, bà tự làm tự ăn, có cái vườn trồng đủ thứ đồ, có đàn gà, bà có thể lo cho bản thân mình mà không cần sự trợ giúp nào. Nhà tranh vách nứa, mỗi lần con nước lên cao, lũ lụt kéo đến, là cái nhà trơ trọi, bà con lại xúm vào giúp bà Thìn làm cái nhà mới, chỉ vài ngày chứ mấy, là bà đã có nhà mới, cứ vậy tháng qua tháng, năm qua năm, bà Thìn ở nhà, lo trồng vườn nuôi gà, chẳng cần chồng con gì hết, cuộc đời bà cứ thế lẳng lặng trôi qua, cuộc đời 1 người đàn bà độc thân, rồi sẽ ra sao khi bà về già, sự già yếu chẳng chừa ai, rồi ai sẽ lo cho bà đây…

Bi kịch hay xẩy ra với người khốn khổ, tôi thường thấy vậy. Nó tìm đến bà Thìn như một qui luật, người khổ thì khổ thêm, người sướиɠ thì cứ sướиɠ mãi. Năm đó, mùa nước lớn, nước dâng cao rất nhanh, mọi người thì đã chuyển lên trên phần cao hơn, người ta hối hả, bà Thìn cũng hối hả, bà dọn vài bộ quần áo rồi theo đoàn người chuyển lên hợp tác xã của thôn, ở chổ cao hơn để ở tạm mấy ngày lụt, gia tài bà chỉ có vậy, đàn gà thì người ta đã nhốt l*иg đem lên trước rồi, bà nhiệt tình lắm, cho 3 con gà mái mập để kho với đu đủ ăn cơm, bà con nào có gì góp nấy, khổ nhưng vui, cái tình cảm đùm bọc ấy, lúc hoạn nạn mới thấy nó quí giá biết bao…

Đêm đó, mọi người trải chiếu ra ngủ dưới sàn nhà hợp tác xã, ngoài kia trời mua tầm tã, nhưng trong này ấm cúng lắm, cả chục con người ngủ trong phòng, chăn mền đủ cả, vì đã quen với lũ lụt nên chẳng ai bỡ ngỡ mà lấy cái cảnh này làm vui. Bà Thìn cũng nằm ngủ, bà nằm bên cạnh cái cửa chính, chỉ cần nhích người qua là đυ.ng cái cửa ngay. Nữa đêm, bà Thìn mắc tiểu, bà đứng dậy mở chốt cửa bước ra, ngoài trời mưa to, chẳng nhẽ ngồi đi tiểu ngay ở hiên nhà, như vậy người ta chữi vì mất vệ sinh chung, mà tính bà Thìn thì không như vậy được.

Bà với lấy cái áo mưa treo ngoài sân, tay đội vội cái nón lên đầu, đi thẳng ra cổng, quẹo phải là tới nhà vệ sinh. Đêm tối, cơn mưa lụt trút ầm ầm nặng trĩu, từng hạt cứ tấp thẳng vào cái nón bà kêu bốp bốp, gió lùa nước mưa vào ướt mặt bà, gió mạnh lắm, nó này gọi là gió chướng, nó càng to thì đẩy nước càng cao, “Chắc lụt năm ni ngâm lâu đây”, bà Thìn nghĩ thầm trong bụng. Bà cứ cắm đầu mà đi thẳng tới nhà vệ sinh.

Sống 1 mình đã quen, chẳng sợ gì hết, nếu có ma thì nó đã hù bà, đã giấu bà từ lâu lắm rồi, bà vẫn bình an trong căn nhà tranh ấy tới bây giờ mà, bà gan dạ lắm, những người phụ nữ độc thân sống trong cảnh nghèo, chẳng còn gì làm họ sợ, có chăng là nỗi cô đơn mỗi đêm gϊếŧ chết tâm hồn họ, từng giờ từng phút, nó gặm nhấm cuộc sống họ, rồi đánh gục họ khi họ không hay biết. Bà bước thật nhanh, cái áo mưa cánh dơi không đủ kín để che chắn bà khỏi cơn mưa này, người bà ướt và bà lạnh, run bần bật từng hồi theo gió.

Bà vào nhà vệ sinh, trời lũ lụt không có điện đóm gì, bà lần mò mãi cũng bước lên được cái thềm, bà ngồi xổm ở đó mà tiểu, vì chẳng có ai đâu mà ngại, chỉ có mình bà với bóng đêm thôi. Bà vừa đứng lên, săn cái quần, thì thấy có một bóng người nhìn bà, nó núp sau cây thầu đâu, thò cái đầu to tướng ra nhìn bà. Bà kể lại thì cái đầu to lắm, to hơn nhiều so với đầu người ta, nó cũng run run, giật giật, bà sợ quá, chạy thẳng vào trong hợp tác xã, đứng ngoại hiên, nhìn ra cái cây thàu đâu đang lung lay trước gió, thì chẳng thấy nó đâu nữa, có lẽ bà nhìn nhầm, chỉ là cái lá cây nào đó mắc lại trên thân câu thàu đâu,gió làm nó liêu xiêu, như cái mặt người đang nhìn bà thôi. Bà cười nhếp mép tự trách mình sao nhát gan vậy, rồi vào trong, qua chổ cái góc tối để thóc, thay bộ đồ rồi đi ngủ tiếp.

Cứ tưởng đó chỉ là một sự việc quá bình thường, nhưng nó lại là cái kết cho bà. Đêm đó bà nằm mơ, bà thấy một người đàn ông mặc áo lính, đẹp trai lắm, đứng bên ngoài cửa hợp tác xã mà gọi tên bà, trong mơ bà thấy bà đang làm việc trong hợp tác đó, bà chạy ra rồi ôm lấy người lính đó, như là người yêu nhau từ lâu vậy. Bà hạnh phúc với giấc mơ đó, bà mãn nguyện, bà có người yêu rồi, trong mơ ấy thôi nhưng đó là ước mơ lớn lao của đời bà. Bà tĩnh giấy, cố nhớ lấy khuôn mặt người đàn ông trong mơ, bà mơ tưởng và ước ao cháy ổng dâng trào trong bà, bà muốn có chồng, bà muốn có 1 đứa con bên bà lúc già yếu, ước mơ nhỏ bé ấy suốt đời này bà giấu kín, vì bà không nhan sắc, bà nghèo, lam lũ với cái vườn, với đàn gà có lẽ đã là thói quen của bà.

Người đàn ông trong mơ ấy, đẹp lắm, cao ráo, với mái tóc hớt cao, đôi mày rậm, nụ cười lúc gặp bà như ru bà vào thế giới khác vậy, bà quyến luyến rồi cả ngày hôm sau như người mất hồn, cứ nghĩ về giấc mơ ấy. Bà nhìn mọi người xung quanh, lam lũ, nghèo khổ như bà, đàn ông thì làn da rám nắng, tóc tai đã bạc dần theo những vất vả cuộc đời, ánh mắt họ sâu hóm, lộ rõ cái khổ ngay trong từng cái chớp mắt. Bà so sánh, chẳng ai qua được người tình trong mơ của bà. Tình yêu, phải chăng nó đã nẩy nở trong bà, người đàn bà tưởng chừng đã chai sạn rồi. Mãnh liệt quá, đúng là chỉ có tình yêu mới có thể làm người ta sống trong mơ như vậy, bà quên đi thực tại, chỉ muốn đêm nay lại gặp người đó, người lính đó, là bà hạnh phúc rồi.

Đêm thứ 2 ở trong hợp tác xã, bà cũng nằm mơ, bà lại mơ gặp người tình trong mộng của bà, lần này, 2 người đi dạo quanh con sông bạch đằng, trời hay hay nắng nhẹ, bà nắm tay người ấy, trong mơ nhưng bà vẫn thấy hơi ấm, từng mạch máu trong người bà cảm nhận được tình yêu, ngây ngất trong từng hơi thở của người yêu, bà nhìn người ấy say đắm, thật đẹp và nó mang lại cho bà cảm giác được che chở, như cái ngày bà nằm gọn trong lòng ba bà, nghe những câu chuyện cổ tích ba bà hay kể, kể đi kể lại mà vẫn thích nghe.

Bà yêu thật rồi, hạnh phúc sao toàn mang lại niềm đau thế nhỉ, bà biết rằng, bà yêu một người trong mơ, một người chiến sĩ có lẽ đã chết ở đây, rồi đã yêu bà, bà chấp nhận, bà đáp lại tình yêu đó bằng sự vui sướиɠ, cuộc đời bà đã như là những nỗi đau, những giọt mồ hôi, có lẽ nó chẳng bao giờ đẹp bằng trong mơ, nên bà sống trong mơ, còn mong muốn sống trong đó mãi mãi vậy.

Rồi lụt cũng rút, 3 đêm , bà mơ thấy người đó 3 lần, vậy là bà đã biết rằng, người đó theo mình, bà chẳng sợ, mà còn mừng thầm, ít ra bà cũng có được người yêu, sự cô đơn giờ chính thức đánh gục bà rồi, nó làm bà có cảm tình với ma, để chính đó gϊếŧ chết bà… Cô đơn, nó mạnh mẽ còn hơn cả tình yêu.

Bà H bên cạnh nhà bà, thấy rõ sư thay đổi từng ngày trên cơ thể bà, trên khuôn mặt bà. Bà gầy hẳn đi, mặt xanh xao, lúc nào cũng như buồn ngủ vậy, cứ lơ lơ người ta, ai bà cũng chẳng thèm nói chuyện, lúc gặp bà, cứ tưởng như có ai đó đi bên bà, bà chú ý vào 1 khoảng không mông lung, đôi mắt vô hồn.

9h tối, cảnh vật yên ắng, những ngày sau lụt là những ngày đẹp nhất, vì gần trung thu. Trời trong xanh, trăng chưa đủ tròn nhưng cũng đủ ánh sáng để chiếu rọi cái vùng quê nghèo, từng hàng cây như nghĩ ngơi sau 1 ngày nắng, đứng lặng im không chút gợn gió. Bà Thìn bắt đầu đi bộ từ nhà ra vườn, bà đứng cạnh cái giếng, rồi cất tiếng hát, bà hát ú ớ chẳng rỏ lời, chỉ biết là bà ngẩng cao đầu mà hát, bà quay người như đang múa vậy, rồi bà tắm. Bà H nhìn thấy vậy, dần dần cũng đoán ra chuyện gì xẩy đến với bà Thìn, bà sinh nghi, vào kể với ông chồng bà, ông chồng bà nghe được, thì cũng khẳng định lại rằng ổng cũng nghi ngờ bà Thìn có người âm yêu, và càng nghi ngờ bà Thìn đã yêu người đó rồi. Hai vợ chồng bà Thìn, mới bàn bạc nhau. Người ở quê họ là vậy, chuyện của hàng xóm họ cũng cho là chuyện của cả xóm, nhà nào khó khăn họ giúp đỡ ngay, họ lo cho nổi lo của mỗi người trong xóm, chính cái tình ấy đã níu giữ họ lại với cái đất này, mãnh đất của sự lam lũ, khó khăn. Tối đó, bà H quyết định xin qua nhà bà Thìn ngủ, vì lý do bên nhà bà H có khách không có chổ ngủ.

Bà H đi qua cổng nhà bà Thìn, lúc này bà đã tắm xong, bà ngồi lặng lẽ trên cái bàn giữa nhà, dưới cái bóng đen mờ mờ, nhìn cảnh này, bà H đã lạnh người rồi.

-Thìn ơi, mở cổng ta dzô với.

…Im lặng, bà Thìn không đáp, mà chậm chạp bước ra cửa, bà đi như người vô hồn vậy, khi gặp bà H, bà cũng hỏi han:

-chứ khuya rồi, bên nhà có chuyện chi hả chị?

-Ta qua ngủ nhờ nhà mi 1 bữa, bạn ông Kh ở bên qua chơi, ngủ lại.

-Dạ, rứa tối ngủ với em cho dzui.

Rồi bà Thìn mời bà H vào nhà, nhưng lạ thay, trên khuôn mặt bà Thìn lộ vẽ thất vọng, hơi buồn, có lẽ đêm nay có người, người tình của bà có đến với bà trong mơ chăng, hay không thể nằm bên cạnh bà như mọi khi.

Vào nhà, bà Thìn đã lên giường nằm, bà H cũng vậy, ở quê, giấc ngủ đến sớm lắm, mún ngủ chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ thôi, không lo toan gì, chẳng sợ ngày mai chết đói hay ra đường rồi không bao giờ về nhà được nữa. Đúng 12h giờ, tiếng đồng hồ lọc cọc liên hồi cộng thêm sự yên lặng đáng sợ làm bà H ngủ không được, bà cố nhắm mắt lại, trằn trọc mãi, bà cảm giác lạ lạ. cứ như có ai đó ngoài cửa sổ đang nhìn vào, mà bà không dám quay đầu sang bên trái để xem nữa. Bà Thìn nằm sát cửa sổ, đã ngủ say, lâu lâu lạ nói 1 từ bâng quơ, kiểu như dạ, dạ, uhm uhm gì đó, bà H nghe vậy.

Có tiếng dội nước ào ào ngoài giếng phía sau vườn. Giờ này, chẳng ai tắm, mà là ai, bà Thìn thì nằm đây, bà H thì nghe thầy tiếng tắm, bà H sợ, ma đấy chứ gì nữa, tiếng dội nước đều đều, rồi có cả tiếng người ta đi qua đi lại trên cái vũng nước vừa dội, nghe rõ từng bước chân một. Một hồi, nó cũng dừng lại, bà H lặng im nghe ngóng,bây giờ bà đủ dũng cảm để nghiêng đầu qua nhìn cái cửa sổ.

Trời ơi…1 bàn tay đang bám vào cửa sổ, mà chẳng thấy người đâu…Như có ai núp phía sau cửu số, đang bám tay vào chuẩn bị đứng lên, bà H cứng người, không quay lại được nữa, bà không muốn nhìn nó nữa, nhưng bà quay đầu không được, bà ré lên không được, sự sợ hãi đang điều khiển cơ thể bà, lần đầu tiên trong đời bà nhìn thấy cảnh này, trước giờ bà chỉ dám tưởng tượng mà tự hù dọa mình thôi. Bà nhìn nó, bà nhìn vì sợ, nếu nhắm mắt lại, thì bà còn sợ hơn vì những tưởng tượng trong đầu bà. Rồi chuyện gì đến cũng đến, một chổm tóc nhô lên khỏi cửa số, cái đầu người cũng dần dần nhô lên, một khuôn mặt xanh lét, đôi mắt đen thui mà người ta chẳng dám nhìn vào đó, bà đặt biệt chú ý đến cái gò má, nó bị lủng 1 lổ, móp lại.

Nó đứng lên, nhìn vào bà Thìn, mà chẳng chú ý bà H đang cứng dơ. Ánh trăng chiếu làm nó thêm mờ ảo, nó mặc đồ xanh, đã cũ mềm, rách rất nhiều, nó nhìn chằm chằm bà Thìn, rồi đưa cánh tay vào trong cửa sổ. Bà H nhìn thấy rất rõ, cánh tay mảnh khảnh lắm, nó như trơ xương, ánh trăng làm lộ lên những đường gân trên cánh tay ấy, nó nhẹ nhẹ mà run run tiếng sát đến mái tóc bà Thìn, rồi nó lại đứng im như vậy, cảnh tượng như dừng lại ở giây phút này, bà H chịu không nổi nửa, nước mắt bắt đầu trào ra, miệng bà vẫn cứng đơ, đôi mắt bà nhức vì cứ nhìn nó chẳng rời, rồi…tự nhiên nó giật mạnh. “””óe….”,như tiếng mèo kêu vậy, nó mở cái miệng thật to làm phát ra tiếng động kinh khủng đó, rồi rút tay ra, chạy thằng vào vườn. Bà H cũng giật người sau tiếng kêu đó, bà nhớ rõ cái miệng nó đõ hõm vậy, như người ta ngậm 1 đống máu trong miệng, chẳng thấy răng đâu cả….

Bà H chờm người dậy, thật nhanh, bà chạy ra cửa, phóng thẳng về nhà, đập cửa rầm rầm rồi kêu chồng bà ra, bã khóc um kể lại, chồng bà với bà sợ hãi, nằm co ro thức cả đêm, còn bà Thìn vẫn ngủ, bà Thìn chẳng hay biết gì hết. Nhưng sau đêm đó, bà Thìn sống khép kín hơn, sáng sớm ra chợ mua đồ rồi về, chẳng đi đâu, mà người ta thấy bà chỉ mún đi ngủ, càng ngày càng héo mòn, trong xóm ai cũng biết chuyện, nhưng vì sợ và chẳng biết phải làm gì, người ta đành chấp nhận nhìn 1 người héo mòn vì yêu người ở thế giới bên kia.

Vài nằm sau, vào 1 ngày cuối hè, người ta không thấy bà Thìn ra chợ, cả ngày cánh cửa đóng im ỉm, người ta vào xem thì thấy bà đã treo cổ ngay giữa nhà, cảnh tượng đó ám ảnh tất cả những ai lỡ thấy, nó kinh khủng lắm. Tự tữ mà sao chân bà chạm đất, lạ thật. Cổ bà quẹo qua 1 bên, người bà cong queo, có 1 vũng máu phía trước xác bà, miệng bà hả rộng, người ta kể trong đó có nhiều máu đông lại đen thui, mắt bà trợn dòng lên, đỏ như máu, nhất là đôi tay bà, nó không buông xuôi mà như mà hướng ra phía trước muốn ôm ai đó vậy, người ta sợ 2 đôi tay của bà, cứ tưởng tượng nó sẽ ôm mình vậy.

Chuyện bà Thìn thật tội nghiệp, cô đơn đã gϊếŧ chết 1 con người.

—————-

Bình Luận (2)

  1. user
    Xu Xia (2 năm trước) Trả Lời

    Khi áp dụng phương pháp cầu may thành công thì dù thế nào thì ta sẽ không có điều xấu nữa

  2. user
    Lục Vạn Thanh Thanh (3 năm trước) Trả Lời

    Truyện hay quá ad ưi :0

Thêm Bình Luận