Chương 10: Biệt Đảo 7

Thằng nhóc ngồi trên sàn boong tàu, đầu cứ nghển lên trên mạn. Nó dán mắt nhìn trân trân vào hòn đảo. Trên mặt nó chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Rời bỏ mảnh đất chôn rau cắt rốn thường gợi lên những đợt sóng cảm xúc đặc biệt dâng trào, nhưng thằng nhỏ không có vẻ gì là biết cách biểu đạt những tình cảm như thế. Lúc mấy người họ đưa nó lên tàu, nó đã thôi la hét, và đến giờ nó đã ngồi đó không nhúc nhích được một lúc rồi.

Chẳng có gì phải làm nữa ngoài việc tạm dừng chuyến nghiên cứu. Ưu tiên số một của họ là đưa thằng nhóc về thành phố và giao cho các nhà chức trách hữu quan. Không che giấu nổi niềm phấn khích trước kết quả bất ngờ này, Naito và Kano trao đổi với nhau những giả thiết của họ về lai lịch của thằng bé, nhìn nó chằm chằm không chút ngượng ngập như thể nhìn vào một đứa trẻ hoang dã được sói nuôi dưỡng.

Không ai có manh mối gì nữa. Nhưng Kensuke có thể vẽ lại một bức tranh tương đối rõ ràng về những gì đã diễn trên đảo Daiba 6 trong vòng chín năm qua. Chỉ nhìn một cái vào mặt thằng bé cũng đủ làm mọi thứ trở nên rõ ràng. Cái mũi nhỏ nhắn thanh tú đó, đôi mắt lạnh lùng đó, đôi môi mỏng đó – cho dù bị bộ tóc bù xù rậm rạp che khuất, mọi nét của thằng bé đều giống đến không sao chối cãi được. Kensuke và Aso gặp nhau lần đầu tiên hồi lớp ba. Gương mặt trông nghiêng của thằng bé đang ngồi trước Kensuke lúc này là một hình ảnh sống của người bạn cùng lớp xưa của anh. Không nghi ngờ gì nữa, đây là con trai của Aso do Yukari Nakazawa sinh ra.

Aso đã nói dối. Anh không hề lột trần Yukari và bỏ rơi cô trên đảo Daiba 6. Kế hoạch ngớ ngẩn biến một hoang đảo không xa thành thiên đường trên mặt đất chắc chắn là ý tưởng của Yukari; Aso, dù hết sức khó chịu trước sự ngu ngốc ấy, hẳn vẫn giúp đỡ cô. Còn có thể giải thích sao rau quả lại mọc trên Daiba 6 bằng cách nào nữa? Hơn nữa, thằng nhóc không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ; quần áo nó giờ đã rách bươm, nhưng nó có mặc quần áo. Những thứ thiết yếu nhất để tồn tại hẳn đã được chuẩn bị từ đầu và mang lên đảo.

Thế thì, Yukari, mẹ thằng nhóc ở đâu? Có lẽ đã chết và được chôn rồi. Nếu còn sống, cô hẳn phải ở đâu đó không phải đảo Daiba 6. Dù thế nào, cô cũng không phải là cư dân sống ở hòn đảo này. Giả định rằng Aso không nói về tất cả mọi thứ, Yukari đã mang thai hồi mùa hè chín năm về trước – và sang năm tiếp theo thì sinh con. Như vậy là thằng bé giờ được tám tuổi. Nếu nó sống với mẹ từ đó đến nay, nó phải biết nói. Nhưng thay vì thế, hẳn nó đã mất mẹ khoảng hồi được năm tuổi, và trong những năm đơn độc tiếp sau nó dần quên sạch những thứ ít ỏi học được từ mẹ. Việc liệu Yukari đã chết trên đảo Daiba 6 hay đã bỏ rơi đứa con để trốn đi một mình sẽ được làm rõ nếu và khi họ đào gò đất dưới tấm bài vị gỗ. Kensuke có linh cảm rằng Yukari đã yên nghỉ dưới gò đất đó.

Nét mãn nguyện trên mặt Aso khi anh nằm trên ngưỡng cái chết… Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng Kensuke đã hiểu. Aso tự mỉm cười với mình vì đã đã bí mật gieo hạt giống của mình trên trái đất này. Sức mạnh xa xôi đã hỗ trợ cho việc gieo trồng kì lạ này không chỉ có hiệu quả với cây cối. Kensuke đang nhìn vào bằng chứng đó.

Cảm thấy Kensuke đang nhìn mình, thằng nhóc đáp lại ánh mắt ấy. Hầu như chẳng có chút cảm xúc nào xuất hiện trên mặt khi thằng bé quay về phía đảo Daiba 6 đang dần khuất xa.