Chương 8: Biệt Đảo 5

Điểm tập hợp là phòng đợi của bến du thuyền Đảo Mơ. Sasaki có vẻ bận rộn với việc liếʍ láp cái kem của mình. Ngoài anh và Kensuke, ở đó chỉ có thêm một người là quan chức chính quyền thành phố tên là Naito; các thành viên hội đồng đại diện cho Minato vẫn chưa xuất hiện. Hẹn lúc mười giờ nhưng giờ đã trễ mất mười phút. Kì nghỉ hè vừa mới bắt đầu, vào những buổi sáng ngày thường, có rất nhiều người trẻ tuổi, cả nam và nữ, đến bến du thuyền. Mỗi khi có một cô gái đi qua, mặt Sasaki lại ngẩng lên khỏi cây kem để dán mắt theo cho đến khi cô nàng đi khuất. Kensuke thọc khuỷu tay vào sườn Sasaki.

“Trưởng đoàn, thật đáng xấu hổ. Ở tuổi của anh.”

“Đừng có phong tôi làm ‘trưởng đoàn’ chứ!” Sasaki nhăn nhó đáp.

“Anh bảo tôi đây là một chuyến đi nghiêm túc mà.”

“Cậu có để tôi yên không hả?”

Giọng lưỡi châm biếm của Kensuke đang phát huy tác dụng, và Sasaki xua xua tay như thể để tống cổ một con ruồi làm phiền.

“Một giấc đến giời” là câu thành ngữ sinh ra để miêu tả Sasaki. Cơn bốc đồng đặc trưng chuyên thổi phồng sự việc gấp mười lần của ông lần này được áp dụng với đội khảo sát Daiba 6, Sasaki nói đội này gồm những bộ óc khoa học lỗi lạc nhất mà thành phố có thể tập hợp được. Nhưng khi Kensuke đến thì chỉ thấy mỗi Sasaki và một quan chức thành phố.

“Những thành viên khác đâu?” Kensuke ngơ ngác hỏi, chớp chớp mắt.

Sasaki nhũn nhặn xin lỗi thế này: “Ai cũng bận và lần lượt gọi điện xin rút lui.”

Naito, quan chức thành phố, lại tiết lộ một câu chuyện khác khi Kensuke hỏi về vụ này. Có vẻ như là chỉ cần có một thành viên hội đồng khu và một quan chức thành phố tham gia cuộc điều tra, nhưng Sasaki đã nằng nặc đòi đi cùng. Tất cả những gì Sasaki đã nói về chuyện “được hội đồng khu chỉ định” và đã “tổ chức một đội nghiên cứu” chỉ là những lời nói dối trắng trợn. Sự thật là Sasaki đã kéo theo Kensuke để mình đỡ phải là kẻ duy nhất bám càng họ.

“Ông Kano đến rồi đấy. Chúng ta đã sẵn sàng lên đường.” Chỉ vào viên đại diện khu Minato, Naito đứng dậy. Theo phản xạ, Sasaki và Kensuke cũng đứng lên.

Đợi trên con tàu tuần tra nhỏ buộc vào cầu tàu là thuyền trưởng và độc một thủy thủ boong, cùng là nhân viên chính quyền cả. Cả đội, hiện tổng cộng là sáu người, nổ máy khỏi bến du thuyền Đảo Mơ dưới ánh mặt trời rực rỡ lúc mười rưỡi sáng, hướng về Daiba 6, nói chỉ cách đó một tầm ném đá.

Trên đường họ đi qua bên dưới bốn cây cầu. Rầm của một trong số đó, thấp đến độ với tới được, đã chặn những tia nắng mặt trời lại trong chốc lát, và toàn bộ sức nặng của cây cầu dường như đổ cả lên họ. Khi họ chui qua cây cầu thứ tư, cầu Cầu Vồng hiện ra trong tầm mắt và phía sau đó chính là Daiba 6. Kensuke nhớ lại mình từng nhìn xuống hòn đảo từ lối dành cho người đi bộ của cầu Cầu Vồng ngay khi cây cầu xây xong ra sao. Trên bệ quan sát, qua ống nhòm, anh nhìn xoáy vào sâu trong cánh rừng rậm rạp che kín hòn đảo. Giờ thì, lần đầu tiên, anh đang nhìn thấy hòn đảo từ độ cao gần ngang với mực nước biển.

Khi hình dáng của hòn đảo hiện ra lớn hơn, Kensuke khấp khởi hi vọng. Cuối cùng anh cũng có thể tiếp cận với bối cảnh của một ảo ảnh vẫn không ngừng biến đổi và đâm chồi nảy lộc bằng ý chí của chính nó trong suốt chín năm qua. Daiba 6, một hình ngũ giác bất quy tắc với diện tích bề mặt khoảng gần năm hecta và chu vi hơn nửa cây số, được bảo vệ bằng một bức tường đá cao gần năm mét, nghe đâu còn có một giếng nước ngọt cho dù nó chỉ là một hòn đảo nhân tạo nằm giữa vịnh.

Nghĩ rằng chỉ cần có nước là sống được, nên suốt chín năm trời Kensuke vẫn cho rằng Yukari còn sống trên hòn đảo biệt lập ấy. Anh cũng biết đó là một ý nghĩ buồn cười. Nhưng anh không thể không tính đến nụ cười lạ lùng đầy thỏa mãn hiện trên gương mặt Aso ngay trên ngưỡng cửa cái chết. Có phải Aso, với bộ não bị tế bào ung thư xâm chiếm, đã khuất phục trước sự dối trá của chính mình? Hoặc có lẽ anh, vì hi vọng có được một nơi để sống sau khi chết, đã hợp nhất một hoang đảo với hình ảnh thiên đường?

Dường như chờ đợi được cho ăn, một bầy hải âu lớn vây quanh con tàu tuần tra. Chỉ bay là là trên mặt biển, bầy chim lướt qua Daiba 6 rồi vυ"t lên trên nó. Rung mạnh như thế để đám hải âu dãn ra, con tàu phanh lại cập bờ Daiba 6.