Chương 1: Bình Tĩnh Trước Cơn Bão Đang Nổi Lên

Tại một ngôi làng bình yên mang tên Hawkshead, vào một buổi chiều tà có hai cô gái trẻ ngồi ở cầu thang phía sau ngôi nhà của họ. Họ là hai chị em ruột, chị cả Marianne 13 tuổi đang ngồi ở cầu thang trên, chải tóc cho cô em gái Anastasia nhỏ hơn cô ba tuổi.

Cô em hát “Hai chân nhảy trước sau, xoay người chạy, ah ah ahh...” cô hít một hơi thật sâu, người chị đang tết lại mái tóc nâu gợn sóng của cô em cũng nhẹ nhàng ngân nga “Những nụ hoa nhỏ đang đợi bl-ummm”.

Buộc phần đuôi tóc của em gái mình bằng dải ruy băng màu xanh, Marianne đặt tai lên vai Anastasia và nói “ Tóc của em đã xong rồi đây.”

Anastasia trở nên phấn khích, lấy tay chạm vào bím tóc của mình và hào hứng nói rằng “Chúng thật xinh đẹp.”

Marianne mỉm cười, lắc đầu vì cô em gái của mình thậm chí còn chưa nhìn bím tóc trước gương hay qua cửa kính để chắc rằng tóc mình đã thật sự đẹp hay chưa.

“Em quay lại để chị có thể gắn những bông hoa này lên cho.” Marianne nói và nhặt một bông hoa nhỏ màu tím mà họ đã cùng nhau hái trong rừng, Marianne đặt bông hoa lên tóc của Anastasia. Cô em hái những bông hoa còn lại cài lên tóc chị gái của mình.

“Chị đã có hoa rồi, Anna à.”

“Vẫn chưa đủ đâu, chị cần nhiều hơn nữa, Mary à! Trông chị sẽ rất giống một nàng tiên đó, rồi chị sẽ thấy thôi.” Anastasia dùng đôi bàn tay bé nhỏ của mình để đặt những bông hoa lên tóc chị với sự tập trung cao độ để chúng không bị rơi ra ngoài khi họ chơi ngoài cánh đồng.

“Mary! Anna! Đi xem bố đang ở đâu.” Giọng của mẹ họ vang lên từ trong nhà trước khi bà bước đến gần cửa sau, đeo một chiếc tạp dề cũ quanh eo. Cả hai cô gái nhảy cẫng lên và nhanh chóng chạy đi bỏ lở lời nói của mẹ “Nhớ mang giày vào đấy.” Cô ấy nói.

“Hai cô con gái của bà thật sôi nổi, lớn lên chúng sẽ rất thông minh đấy, Margaret à.” Người hàng xóm nói khi nhìn hai cô gái chạy đi.

“Chúng á!” Margaret nở một nụ cười tươi vừa xoa cái bụng to của cô. Cô và gia đình cũng đang rất mong chờ sự chào đời của đứa trẻ trong bụng.

Hai cô gái chạy về phía khu rừng với đôi chân trần, đạp lên đất cỏ dính đầy bùn lầy, không thèm bận tâm đến gai góc hay đá mà đôi chân non nớt của mình đã dẫm phải. Họ chạy đua với nhau, cười đùa khúc khích cho đến khi nhìn thấy cha họ từ phía đối diện đi tới. Một chiếc rìu được buộc bên hông của ông còn trên vai thì vác những khúc gỗ.

“Cha ơi!.” Các cô gái hét lên phấn khích khi nhìn thấy ông.

“Cẩn thận đó mấy đứa.” Hugh Flores cảnh báo nguy hiểm cho các cô con gái của mình vì phía mặt đất đang không được bằng phẳng bởi những rễ của cây cổ thụ trồi lên đất như những con rắn khổng lồ. Nhưng lời nói của ông ấy đã chậm trễ một giây khi cô con gái út bị kẹt chân và rễ cây, khiến cô ấy ngã chúi xuống đất. “Con yêu à.” Ông nhanh chóng thả khúc gỗ khỏi vai và đỡ con gái đứng dậy.

Nhưng trước khi ông kịp giúp, Anastasia đã tự mình đứng dậy vì cô đã quen với việc vấp ngã. Marianne đưa tay ra và giúp em gái đứng lên, người cha khụy xuống phủi chiếc váy đã lấm lem bùn đất của cô con gái út.

“Con ổn mà, cha.” Anastasia nói với bố, mặc dù cô đã nhăn mặt khi ông ấy chạm vào trán.

Ông Flores xắn tay áo sơ mi lên và đặt lên trán con gái vì chiếc khăn tay mà ông mang từ nhà đi đã ướt đẫm mồ hôi. Ông mím môi hỏi: “Ta đã dặn các con như thế nào về việc cẩn thận khi vào rừng hả?”.

“Xin thứ lỗi cho tui con, cha.” Marianne xin lỗi. Lo lắng hỏi cô em gái, “Em không sao chứ?”.

“Em ổn, em ổn.” Anastasia gật đầu trước khi nhăn mặt lần nữa khi tay áo của cha cô cọ vào trán.

Ông Flores nhìn chằm chằm vào đôi mắt to màu nâu nhạt của đứa con út, ông nói: “Cả hai con trông thật đáng yêu khi cài những bông hoa trên tóc.” Nói xong ông quay lại nhặt khúc gỗ lên vác trên vai.

Trong lúc đó Marianne thấy em gái chạm vào tóc trước lời khen của cha và làm cho các bông hoa rơi khỏi tóc cô ấy. Cha đưa tay về phía Anastasia và nói: “Chúng ta hãy nắm tay nhau để không ai bị ngã nhé.” Trên đường về, Anastasia chỉ vào cha và nói: “Cha nhìn này, Marianne trông giống như một nàng tiên nhỉ.”

“Cả hai đều giống nàng tiên, con yêu à.” Ông trả lời để các cô con gái biết rằng hai vợ chồng ông thật sự yêu cả hai đứa rất nhiều.

Marianne được thừa hưởng làn da trắng và đôi mắt xanh của vợ ông, trong khi Anastasia có được làn da màu ô liu của ông. Dù những người dân làng Hawkshead đều rất tốt bụng nhưng cũng có lúc một trong số người họ nhận xét về sự khác biệt ngoại hình giữa hai cô con gái. Trong mắt họ một người được coi là may mắn, người kia thì không.

Ông nghe thấy cô con gái lớn nói với cô út: “Khi về đến nhà, chúng ta sẽ cài những bông hoa lên tóc em nhé, em sẽ trở thành một nàng tiên tuyệt vời hơn.”

“Và có cánh nữa đúng không chị?”. Anastasia rạng rỡ.

Đột nhiên ông Flores và các cô gái nghe thấy tiếng chuông tháp rung liên hồi. Tiếng chuông vang vọng khắp làng, một lời cảnh báo đã được gửi đi, ông Flores nắm lấy tay hai con gái và nói: “Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, nhanh lên nào các con.” Bước chân của ông ngày càng nhanh, và các cô gái cũng vậy khi họ nhận thấy sự lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt của cha.

Khi họ vào đến làng, ngôi làng bị xáo trộn bởi những kẻ xâm chiếm, họ là những người đàn ông cưỡi ngựa và có vẻ ngoài thô kệch. Một số có vết sẹo trên mặt và một số quấn khăn quanh đầu. Họ chính là cướp biển!.

Dân làng la hét dữ dội, họ kêu cứu và những cô gái trẻ bị bắt khỏi cha mẹ và bị đẩy vào một chiếc xe ngựa trông chẳng khác gì một cái l*иg.

“Bắt tất cả cô gái trẻ và phụ nữ! Đưa chúng vào l*иg cho ta.” Thủ lĩnh bọn cướp biển cộc cằn ra lệnh .

Ông Flores vội vã thả khúc gỗ xuống, nắm lấy tay cả hai cô con gái chạy về nhà. Ông phải đảm bảo rằng không ai nhìn thấy họ để họ không bị bắt, tiếng la hét vang vọng khắp ngôi làng, cùng với tiếng chuông tháp không ngừng kêu lên để cảnh báo người dân Hawkshead.

“Có chuyện gì thế mình.” Bà Flores vội vả hỏi. Ông vào nhà và khóa cửa. Hai cô gái sợ hãi không biết chuyện gì đang xảy ra, họ ôm chặt lấy nhau.

“Cướp biển đã tấn công ngôi làng! Chúng ta cần phải giấu hai đứa đi! Không còn thời gian nữa, nhanh lên!.” Vừa dứt câu, cánh cửa ngôi nhà họ đã bị phá vỡ và ba tên cướp biển xuất hiện.