Chương 11: Cân bằng

Sau bữa tối, khi màn đêm buông xuống với những vì sao rực rỡ. Anastasia trở về phòng và tiếp tục công việc cô yêu thích nhất.

Cô cận thận dùng mẫu than nhỏ để hoàn thành bức phát họa tối qua, “Cảm giác như ở nhà vậy.” Cô mỉm cười nói.

Trong những lúc cảm thấy cô đơn, Anastasia thích ngắm nhìn những bức tranh mà cô vẽ về quê hương của mình. Nhìn thấy chúng, ước mơ được đoàn tụ với cha mẹ của cô dường như không còn xa vời nữa. Cô nhấc tấm nệm lên và lấy thêm những bức tranh khác để xem.

Phía bên ngoài phòng, một trong những người hầu đang đi vệ sinh thì nhìn thấy ánh sáng phát ra. Không biết Anastasia làm gì mà lại thức khuya thế, cô hầu gái xoay tay nắm cửa chuẩn bị hỏi thì cô dừng lại khi nhìn thấy những bức tranh trên tay của Anastasia.

“Những thứ đó là gì vậy ?” cô hầu gái tự hỏi.

Cô nhìn thấy Anastasia đặt chúng dưới nệm, không nói lời nào, cô hầu gái khép nhẹ cửa và rời khỏi đó.

Sáng hôm sau, Theresa xông vào phòng lúc Anastasia đang buộc tóc, cô đóng cửa lại và hỏi:

“Chị đã tìm em khắp nhà bếp đó đó, em đang làm gì ở đây vậy ?”

Anastasia mỉm cười đáp: “Đây không phải là kiểu tóc đẹp sao? Mấy tuần trước Mary đã chỉ em cách tết nó đó.”

“Đi với chị, nhanh lên.” Theresa kéo Anastasia ra khỏi phòng và thì thầm, “Đã có lệnh trang trí toàn bộ cung điện và bắt đầu chuẩn bị cho ngày sinh nhật của phu nhân Sophia rồi. Một danh sách những thứ cần phải chuẩn bị, chị đã chọn em trong việc hỗ trợ chị trong việc đi chợ.”

Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi Anastasia, “Vâng, vâng. Em biết chị yêu em nhất mà.”. Theresa cười khúc khích và họ đi đến phía sau cung điện để chuẩn bị cho việc đi chợ.

Khi họ bắt đầu rời khỏi cung điện, mắt Anastasia dán chặt vào phía trước. Cô nghiêng người vào sát Theresa và thì thầm, “Chúng ta có được phép chạm vào lạc đà không ?”

“Sao lại không nếu như em chỉ muốn vuốt ve . Chúng là những sinh vật hiền lành, có kích thước to lớn nhưng rất nhanh nhẹn.” Theresa trả lời.

“Mary nói với em rằng những con ngựa oai phong được gọi là Mustangs.” Anastasia nói.

“Như em nói, đó là những con ngựa chỉ được sử dụng bởi hoàng gia Blackthorn, đôi khi những vị quan có chức cao cũng có thể, nhưng chỉ có vậy thôi. Những người như chúng ta có đủ tiền mua một con lạc đà là đã khó rồi, thì đừng nói đến Mustang ngay cả trong mơ cũng không đủ tiền mua.”

“Chúng có ở trong chuồng ngựa không ?” Anastasia tò mò.

Theresa quay sang nhìn Anastasia và mỉm cười, “Chị hi vọng kế hoạch của em không bao gồm những Mustang ? Trộm cắp không phải là một điều tốt đâu em yêu à.”

“Em không phải là kẻ trộm, em sẽ không ăn trộm chúng. Em chỉ tò mò thôi.” Anastasia biết việc trộm cắp sẽ làm mình bị chặt mất tay chân. Cô cần tìm cách thỏa thuận với ai đó để có được một con lạc đà cho cô và Mary. Nhưng điều quan trọng là phải làm thế nào ?

Khi đến chợ, họ chia thành nhiều nhóm khác nhau và mua sắm các mặt hàng để nhanh chóng trở về cung điện, Theresa nói với Anastasia; “Đi đến phía đằng xa kia, gần bức tường phía bên phải xem họ có bán bình không.”

Anastasia gật đầu bước về hướng đó thì nhận ra có ai đó quen thuộc đang đứng cách cô không xa, đó là chàng trai trẻ cô gặp lần cuối khi ở chợ. Anh ta có vẻ trạc tuổi cô, với nụ cười trẻ con và đôi mắt đang nhìn chăm chú vào cô.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi! Thật tốt khi thấy rằng Bazaar không làm cô sợ hãi, tôi không nghĩ là tôi đã từng thấy cô quanh đây trước đây. Ít nhất thì không có ai dùng đồ múc canh để đánh đàn ông.”, chàng trai cười khi nói điều đó. Anastasia nhìn ra phía sau để xem anh ta đang nói chuyện với ai, nhưng anh ta nói; “Tôi đang nói chuyện với cô đấy thưa cô, tôi là Juan, còn cô thì sao ?”

Không muốn gây sự chú ý, Anastasia phớt lờ chàng trai. Cô cúi đầu xuống đi về phía trước cửa hàng, cô dùng tay để miêu tả cho người thương gia hiểu được yêu cầu của cô về món hàng.

Một phút sau, khi cô quay sang nhìn nơi chàng trai đứng trước đó, cô nhận ra anh ta đã đi mất. Cô quay sang hỏi người thương gia: “Một con lạc đà giá bao nhiêu ?”

“Một trăm đồng vàng cho mỗi con. Nếu như mua ba con, tôi sẽ chỉ tính cho bạn với giá hai trăm đồng vàng.” Người thương gia trả lời.

Anastasia chỉ có ba đồng vàng trong túi váy, hai đồng vàng mà Theresa đã đưa cho cô, một đồng còn lại thì được tặng trong ngày sinh nhật. Để có được hai trăm đồng vàng thì cô không biết phải mất bao nhiêu năm mới kiếm được số tiền đó. Cô có thể hỏi chị Marianne nhưng cô nghĩ ngoài trang sức thì chị ấy cũng không có tiền.

Cô đưa ra con dấu hoàng gia, người mà sẽ trả tiền cho chiếc bình sau đó bước đi. Đột nhiên chàng trai tên Juan xuất hiện và nói: “Cô không phải là người giúp việc bình thường trong nhà sao ?”

Anastasia giật mình, không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt cô, “Anh có thể vui lòng không đi theo tôi được không !”. Cô vội vàng trốn ra sau bức tường gần đó khi thấy những người hầu đi ngang qua và quay lại như thể đang sửa chiếc váy của mình. Sau đó cô hỏi Juan: “Anh muốn gì từ tôi ?”

“Vậy là cô có thể nói, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô ổn.” Juan tò mò nhìn cô.

Anastasia mím môi đáp: “Tôi ổn, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ rất cảm kích nếu anh không đi theo tôi nữa.”

“Tại sao cô không nói chuyện với người thương gia sớm hơn ? Cô có một giọng nói rất hay.” Juan nở nụ cười như trẻ con.

“Tôi không thấy việc gì anh phải bận tâm , anh không còn việc gì khác để làm à ?” Anastasia hỏi Juan, người đang bước theo cô và cô thấy đôi giày của anh dính đầy bùn khô.

"Tôi biết, nhưng tôi nghĩ lang thang trên đường phố sẽ vui hơn." Juan chỉnh lại chiếc áo choàng bẩn quanh cổ. Khi Anastasia đang nhìn xung quanh, chàng trai trẻ cũng nói, "Vậy sao cô không nói..”

“Đó là bí mật mà tôi không thể chia sẻ.” Anastasia nhanh chóng trả lời.

“Còn lạc đà thì sao, đó cũng là bí mật à?” Juan tiếp tục hỏi cô những câu hỏi.

Người này hỏi quá nhiều và quá thân thiện, Anastasia nghĩ thầm rồi nói một nửa sự thật, “Tôi chưa bao giờ cưỡi lạc đà trước đây”

Juan há to miệng chữ "O" trước khi nhỏ dần, "Tất nhiên rồi, tại sao tôi không nghĩ về điều đó. Trong một lúc, tôi nghĩ có lẽ cô muốn đi đâu đó." nụ cười của anh hạ xuống khi anh nhận thấy cái nhìn chằm chằm của cô. "Có lẽ lần sau chúng ta gặp nhau, tôi có thể sắp xếp cho cô một con. Chú tôi có rất nhiều lạc đà. Tôi không nghĩ lúc nào đó ông ấy sẽ phiền lòng cho tôi mượn một con chứ?"

Anastasia tự hỏi liệu người đàn ông này có phải là người giúp cô và chị gái thoát khỏi nơi này hay không. Nhưng không ai ngu ngốc đến mức mạo hiểm mạng sống của mình để giúp đỡ người khác.

Nhưng điều đó đáng để thử hơn là không làm gì cả, Anastasia tự nhủ. Cô ấy trả lời: "Được rồi...Đó là một bí mật." Cô cũng hy vọng bằng cách đối xử tốt với anh, anh sẽ giữ bí mật của cô được an toàn.

Juan cười toe toét như thể rất vui và nói: " Được thôi, đó là một bí mật." Anh nhìn cô gái xinh đẹp biến mất trong đám đông nhộn nhịp trước khi nhận ra, "Mình quên hỏi cô ấy khi nào sẽ gặp lại nhau rồi."

Anastasia mang chiếc bình quay lại nơi Theresa đang đợi cô và họ tiếp tục mua đồ.

Trở lại cung điện Blackthorn, vào buổi chiều, trên một trong những ban công dài nhất của đại sảnh ở tầng trệt dẫn ra khu vườn, Hoàng Thái Hậu và Vua Willliam đang ngồi thưởng thức trà chiều thì một trong những vị thừa tướng bước đến.

"Thưa hoàng đế, lá thư từ Vương quốc Silversnow đã đến."

Trong khi vua William đang bận đọc cuộn giấy, ánh mắt của Thái hậu liếc sang góc, nhìn về phía vị thừa tướng đang đứng và hỏi: "Các hoàng tử trong lực lượng trung đoàn thế nào rồi? Họ còn sống không?"

Thừa tướng cúi đầu và trả lời: "Họ đã làm việc chăm chỉ trên bãi tập, thưa Nữ hoàng. Nhưng..."

"Nó đây rồi. Có chuyện gì sao?" Hoàng Thái Hậu ra lệnh, bà biết rằng không đời nào mọi chuyện có thể suôn sẻ khi liên quan đến các hoàng tử.

"Hoàng tử Aiden biến mất sau ba mươi phút tập luyện và chúng tôi đã tìm kiếm ngài ấy trong suốt quá trình . Còn hoàng tử Victor thì bị thương ở khuỷu tay" thừa tướng trả lời, có vẻ xấu hổ vì không thể để mắt đến một đứa trẻ. "Hoàng tử Maxwel thì bị chuột rút ở lưng."

"Có vẻ như các cháu trai của ta đang già đi nhanh hơn cả ta" Thái hậu tỏ ra không mấy ấn tượng.

“Victor mới mười ba tuổi thôi mẹ ạ.” Vua William gấp cuộn giấy lại khi đọc xong.

“Cha của ngươi ra chiến trường lúc mười hai tuổi” Thái hậu nhận xét.

Vua William đưa cuộn giấy cho thừa tướng rồi quay lại nhìn mẹ mình, "Con nghĩ rằng mẹ đang phóng đại mọi chuyện lên, thưa mẹ."

"Có lẽ một chút, nhưng ông ấy đã chuẩn bị từ năm mười sáu tuổi và không hề sợ hãi. Nói về sự không sợ hãi" Thái hậu nhướng mày mờ nhạt hỏi bộ trưởng, "Dante ở đâu, ta đã không gặp thằng bé từ tối hôm qua."

“Chắc hẳn thằng bé đã đi dự lễ chôn cất kẻ phản bội mà nó chém đầu hôm kia” Vua William nói.

Thái hậu ậm ừ như đang suy nghĩ và cười to: “Chỉ có Dante mới dám gϊếŧ một người và cũng đảm bảo chôn cất người đó.”

“Sự thiên vị của mẹ bị mọi người nhìn thấy và đã có những lời phàn nàn, thưa mẹ.” Vua William bình luận khi cắn một miếng bánh quy trên khay.

"Vậy thì sao ?" Thái hậu đáp lại bằng ánh mắt.

Vua William chuyển chủ đề và nói, “Vua Silversnow đã đề nghị cử binh lính của mình đến chiến đấu với Brovia, và họ cùng phe với chúng ta. Dante sẽ chỉ huy cuộc tấn công và nếu mọi việc suôn sẻ, chúng ta sẽ không chỉ bảo vệ biên giới mà còn thành công trong việc chinh phục Brovia."

“Có cần thiết phải cử Dante đi không, lần trước thằng bé đã bị thương khá nặng?” Bà nhìn chằm chằm vào cốc của mình.

Vua WIilliam có vẻ thờ ơ và nói, "Chiến tranh là như vậy đấy mẹ ạ. Và Dante là người có kinh nghiệm và là người nhất quyết muốn lãnh đạo quân đội."

"Vậy sao..." Thái hậu đứng dậy khỏi ghế, phủi bụi phía trước váy trước khi quay vào trong cung điện.

Hai người hầu gái đang chờ Thái hậu để đi theo bà, họ đi cách hai bước để không vô tình giẫm phải lưng váy bồng bềnh của bà. Từ phía đối diện hành lang, Thái hậu nhìn thấy Dante, anh bước đến gần rồi hôn vào hai bên má của Thái Hậu.

“Buổi chiều vui vẻ thưa bà.”

“Con đã ở đâu vậy ? Ta đã không gặp con từ tối qua.”

“Con không biết là bà đang tìm con đó.” Dante nghiêng đầu thắc mắc.

“Cũng không có gì đặc biệt, ta chỉ muốn nói chuyện với con thôi. Ta nghe tin là con đã đến dự tang lễ của người lính đó. Ta không nghĩ việc hoàng tử gϊếŧ một người nào đó rồi lại tham dự tang lễ lại là điều tốt.”

“Tại sao vậy ? Con đã chém đầu người đó và xử lý anh ta theo cách mà con cho là phù hợp rồi.” Đôi mắt đen huyền của Dante trống rỗng.

Thái Hậu nhìn chằm chằm vào anh và nói, “Con có thể ra lệnh cho một trong những đao phủ để xử lý hắn ta mà.”

“Đó là một trong những người làm việc dưới quyền của con nên việc con ra tay để chỉnh đốn là đúng đắn phải không bà.”

“Ta hiểu rồi” Thái Hậu ậm ừ suy nghĩ. “Còn nữa, ta muốn nói rằng sẽ có rất nhiều công chúa trẻ và phụ nữ xinh đẹp đến tham dự tiệc sinh nhật vào cuối tuần này. Sẽ không có vấn đề gì nếu con chọn một trong số họ làm cô dâu của con chứ.”

“Bà không cần phải lo lắng cho con đâu thưa bà, con không phải là người sẽ thừa kế ngai vàng mà.” Dante nhanh chóng trả lời.

“Vấn đề không phải là ngồi trên ngai vàng mà là cần có ai đó giữ thăng bằng cho con.” Bà giải thích bằng cả hai tay.

“Con nghĩ mình đang rất tốt rồi, con sẽ không đánh giá cao nếu có ai đó cố gắng thay đổi điều gì trước mắt con.”

“Con tự cho mình là người cân bằng mọi thứ sao ? Tất cả những gì con quan tâm đều là chiến tranh, ba tháng trước ta đã gửi bốn người thϊếp đến phòng con. Họ có một cái hông rất đẹp và nảy nở, họ sẽ sinh con nhanh chóng thôi. Nhưng mà xem con đã làm gì kia ? Con đã đuổi họ đi,, vào tháng trước ta cũng đã gửi một cô kỹ nữ đến..”

“Không ai yêu cầu người phải làm việc đó cả bà à.” Dante chen ngang, mệt mỏi khi phải nghe về chủ đề mà anh không quan tâm.

“...con làm cô ấy sợ chết khϊếp. Giờ thì không một ai sẵn lòng làm việc này nữa, họ sợ hãi cho tính mạng họ sau khi con chĩa kiếm vào cổ họng cô ấy !” Thái Hậu bực bội nói. Ngay cả những người phụ nữ có kinh nghiệm ban đầu cũng đồng ý nhưng chỉ cần bước vào phòng thì họ lại sợ hãi đứng im như một bức tượng không nhúc nhích lấy một li.

Đột nhiên hoàng tử Aiden xuất hiện từ phía bên kia hành lang , anh lấy tay chỉnh lại mái tóc rối của mình. Khi thấy bà nội và anh cả đang đứng giữa hành lang , anh nở một nụ cười,

“Ho! Hôm nay con đã rất mệt mỏi vì phải tập luyện quá nhiều.” Aiden lấy tay xoa mặt.

Thái Hậu nhăn mặt khi nghe câu nói đó, Dante đảo mắt nhìn xuống phía đôi giày đang dính đầy bùn khô của Aiden và một miếng đất dính trên cổ mà anh chưa kịp lau sạch. Ánh mắt của hoàng tử trẻ cụp xuống, anh nhanh chóng lau giày.

“Con thật may mắn vì lúc này ta không mang theo quạt. Khi nào thì con mới chịu cư xử như một người kế vị đây hả ?” Thái hậu trừng mắt nhìn đứa cháu nhỏ của mình.

“Nhưng con không muốn trở thành một vị vua...con đang hạnh phúc với cách mà con sống.” Aiden phản đối và lần này Thái Hậu không kìm được lòng mà tát vào tay anh ta một cái thật mạnh, làm tay anh ửng đỏ, “Ouch!”

“Nếu như ta nghe con nói như vậy một lần nữa ta sẽ ném con xuống sông, sau đó để con tự bơi về cung điện.” Bà liếc mắt đe dọa rồi bước đi khỏi đó cùng hai người hầu gái.

Quay lại khu nhà ở dành cho người hầu, Anastasia vừa mới trở về cùng những người khác từ chợ. Cô về phòng để cất chiếc khăn quàng cổ thì nhận thấy tấm nệm của mình hơi lệch khỏi vị trí cũ, cô tiến đến lật tấm nệm lên thì thấy ở bên dưới trống rỗng.

Cô hốt hoảng mở to mắt khi thấy những bức tranh của mình biến mất, Anastasia thì thầm, “Chúng đâu hết rồi..?!”