Chương 21: Sự thuyết phục của hoàng tử

Khi Anastasia diện chiếc váy màu ngọc lục bảo pha lẫn màu be này, cô đã quyết định đứng ở một góc của sảnh chính và sẽ không được mời khiêu vũ bởi ai, ít nhất không phải là bởi hoàng tử Dante. Nhưng ban đầu nó có vẻ như là một sự thỉnh cầu nhưng đó thực sự lại là một lời yêu cầu.

Anastasia có thể nghe thấy những tiếng nói ồn ào của mọi người đã trở nên im lặng trong vài giây và thay vào đó là những lời thì thầm bàn tán, và họ đã trở thành trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người sau lời mời của hoàng tử Dante.

Aiden ho xong và nói, “Anh Dante, em không biết là anh biết Tasia đấy.”

“Em không phiền nếu anh mượn cô ấy chứ?” đôi mắt Dante nhìn em trai mình rồi quay lại nhìn Anastasia.

Aiden vẫn đang suy nghĩ về tình huống này và anh ấy trả lời, “A-à em đoán là không.”

Mặc dù có nhiều ánh mắt đổ dồn vào họ nhưng Anastasia và Dante chỉ nhìn chằm chằm vào nhau. Cô thấy anh ấy hơi nghiêng đầu và lúc đó cô đã đưa tay mình ra phía trước để đặt vào bàn tay đang đeo găng của Dante.

Anastasia cảm thấy Dante quấn những ngón tay của anh quanh bàn tay cô rồi dìu cô tiến về phía trung tâm của buổi lễ.

Cảm nhận được sự mềm mại của chiếc găng tay, Anastasia nhận ra rằng hoàng tử Dante luôn đeo nó trên tay của mình. Cô rất biết ơn vì mình không phải lo lắng về việc anh sẽ phát hiện những vết chai sạn trên tay của cô.

Dante dừng lại ngay bên dưới chiếc đèn chùm được treo trên trần nhà và quay lại nhìn Anastasia. Có một sự lo lắng trong đôi mắt nâu trông như chú nai con của cô ấy, anh hỏi:

“Cô có biết nhảy không?”

Lo lắng về việc liệu anh có đang cố điều tra xem cô có nói dối hay không, Anastasia trả lời, “Sẽ là một thiếu sót lớn nếu tôi không biết, thưa hoàng tử.”

“Có vẻ như cô chỉ gặp rắc rối khi buộc thắt lưng thôi nhỉ.” Dante nhìn vào eo của cô.

Khi nhìn xuống, Anastasia thấy chiếc thắt lưng cô sửa lúc nãy đã lỏng ra. Và khi cô đang cố rút tay mình khỏi tay anh để buộc chặt lại thì hoàng tử Dante lại nắm chặt tay cô hơn.

Đôi mắt của Anastasia nhanh chóng ngước lên nhìn vào mắt Dante và nghe anh nói, “Cho phép tôi nhé.” Anh nắm chặt tay cô hơn và kéo cô lại gần mình.

“A-anh không cần phải làm thế đâu hoàng tử Dante à.”

Khoảng cách giữa họ quá gần mà còn ở trước mặt mọi người thế này, má cô bắt đầu đỏ và nóng lên, l*иg ngực cảm thấy khó thở và đôi mắt cô mở to. Nếu muốn giúp đỡ, anh ấy có thể đề nghị khi họ ở trên ban công vào lúc nãy. Bây giờ tại sao lại có sự quan tâm đột ngột như thế này? Anastasia tự hỏi.

Danta bước tới gần hơn và anh thì thầm vào bên tai cô,

“Cô nói rằng mình đang cố trốn tránh những lời cầu hôn mà gia đình đã cố gắng mai mối cho cô mà, tôi sẽ giúp cô việc đó, miễn là cô đáp lại mối ân tình này.” Anh buông tay Anastasia ra rồi đặt tay mình lên eo của cô, “Trong hai ngày còn lại của buổi lễ, cô hãy cư xử như là đang quan tâm đến tôi và tôi cũng sẽ làm như vậy để gia đình tôi ngừng gửi phụ nữ đến. Việc đó thì cả đôi bên cùng có lợi.”

Hai ngày...hai ngày là quá dài, Anastasia nghĩ thầm. Ngày mai khi mặt trời mọc, cô sẽ phải quay trở lại với công việc của mình và cô không thể nào bỏ công việc mà dành thời gian cho anh ấy được.

“Ối!” Anastasia giật nảy, đặt tay lên ngực Dante khi cô cảm thấy có một chiếc kim đâm vào eo mình.

Ánh mắt mãnh liệt của Dante nhìn Anastasia đủ để nói với cô rằng vết kim châm đó không phải ngẫu nhiên mà nó nhằm lấy lại sự chú ý của cô về câu chuyện của họ, người đàn ông này...anh ta không giống như vẻ ngoài của mình. Cô đã ở trong cung điện này tám năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của anh. Cô nhẹ nhàng nuốt nước bọt rồi trả lời,

“Tôi không nghĩ mình sẽ ở lại đến ngày mai đâu thưa hoàng tử.”

Dante nhẹ nhàng cởi chiếc thắt lưng của Anastasia ra và nói, “Nếu là vấn đề về việc ở lại đây, tôi sẽ vui lòng thuyết phục cha mẹ cô để cho cô thêm thời gian ở lại tận hưởng buổi lễ.”

Anastasia ước mình có thể biến mất ngay lúc này sau khi nghe những lời đó, nếu cô tiếp tục nói dối và bị phát hiện thì sau đó đầu của cô và chị gái mình sẽ rơi mất,

“Tôi không nghĩ họ sẽ phản đối việc tôi ở lại, nhưng tôi đã có kế hoạch cho ngày mai từ sáng đến tối mất rồi.”

“Hãy hủy bỏ mọi việc của cô từ tối mai trở đi.” Dante cắt ngang lời Anastasia và anh bắt đầu quấn chiếc thắt lưng lại quanh eo cho cô một cách tỉ mỉ.

Anastasia cứng đơ người khi cô cảm nhận được những ngón tay của Dante lướt qua eo mình rồi siết chặt chiếc thắt lưng lại. Cô thở nhẹ một tiếng khi anh kéo chiếc thắt lưng để cô lại gần anh hơn, ánh mắt họ lại chạm nhau lần nữa và anh hỏi với giọng trầm ngâm,

“Cô sẽ hủy nó phải không, cô Flores?”

Những vị khách xung quanh đang nhìn chăm chú vào Dante và Anastasia khi họ đang nói chuyện với nhau và việc anh giúp cô ấy sửa lại chiếc váy khiến họ há hốc mồm ngạc nhiên và những tiếng xì xầm ngày càng lớn hơn. Công chúa Niyasa đứng cách đó không xa, quan sát và nói với em gái mình,

“Chị không nghĩ là đã từng gặp cô ấy trước đây, cô gái đó là ai?”

“Trông cô ấy đáng yêu lắm phải không?” Công chúa Emily, con gái của phu nhân Sophia mỉm cười khi nhìn anh cả của mình đang thân mật với một người con gái xinh đẹp. Khi cô thấy em trai mình là Aiden đang đi về phía này, cô hỏi: “Em có biết cô ấy là ai không Aiden?”

Aiden quay lại sau khi đã dành một chút thời gian để giặt sạch áo khoác và xin lỗi vị khách mà anh đã lỡ nhổ đồ uống vào người họ. “Đó là Tasia.” Anh trả lời rồi quay lại nhìn cô gái mà anh đã kết bạn,

“Cái tên nghe lạ nhỉ, chị tự hỏi cô ấy đến từ đâu...” Emily nói và mỉm cười.

“Không biết ai đã mời cô ấy” Niyasa nheo mắt nhìn chằm chằm và cô gái trẻ trong bộ váy màu ngọc lục bảo. “Không phải anh Dante có hơi quá thân mật với cô ta sao?”

“Có vẻ như anh ấy đã say mê cô ấy rồi.” Emily thì thầm.

Cùng lúc đó, Vua William và Sophia cũng đang nhìn về phía sàn nhảy, ông trầm giọng hỏi vợ mình:

“Nàng có biết Dante đang khiêu vũ với ai không?”

Sophia lắc đầu và nói: “Em cũng không chắc và em không biết cô ấy là ai. Chắc là thái hậu đã mời cô ấy và gia đình.” Nữ hoàng già ấy thích làm những việc như thế này, mời mọi người bà muốn mà không hỏi ý kiến Sophia hoặc chồng cô ấy, đây cũng không phải lần đầu tiên mà bà mời những người họ chưa từng được gặp trước đây.

Ở phía khác, Thái hậu Ginger Blackthorn đang đứng nói chuyện với tướng Aziel và nhâm nhi ly rượu của mình,

“Mỗi năm vào khoảng thời gian này, ta lại nhớ Johnathan nhiều hơn thường lệ. Giá như ông ấy không đi săn và bị hổ ăn thịt.” Bà thở dài và lắc đầu, “ Ta đã bảo ông ấy đừng đi. Nếu là ta thì ta đã săn con hổ đó và treo nó trong phòng ngủ.” Bà nói tiếp, “Ta nên đi tìm cô gái đó, Aziel.”

“Thưa nữ hoàng nhưng chúng ta đã tìm khắp đại sảnh vẫn không tìm thấy được cô ấy. Có phải người chỉ đang tưởng tượng ra không?”

Thái hậu nheo mắt nhìn ông sau khi thấy vẻ mặt của thừa tướng, “Ta không tin vào ma quỷ, và ta chắc rằng những gì ta thấy là thật. Cô ấy có đôi mắt rất đẹp và một giọng nói rất hay. Tai của ta dường như đã cảm thấy tốt hơn.”

Bà nhận thấy ánh mắt của vị tướng dường như đang chú ý vào một nơi khác, bà xoay người nhìn về hướng đó và thật ngạc nhiên. Cháu trai của bà đang khiêu vũ với một người phụ nữ,không phải là ai khác mà chính là người mà bà đang tìm kiếm!

“Cô ấy đây rồi...” Thái hậu thì thầm rồi mỉm cười. “Ta và cháu trai của ta dường như có cùng sở thích đấy Aziel. Thằng bé đã tìm thấy cô gái đó trước cả ta.!”

Vị tướng nhướng mày ngạc nhiên và ông nghe thấy Thái Hậu thì thầm, “Con trai ta và Sophia đã làm rất tốt khi mời đúng người tham dự.” Bà hài lòng gật đầu.

Quay trở lại sàn nhảy, mắt Anastasia nhìn vào đôi môi đang giữ chiếc ghim bạc giữa hai hàm răng của anh, anh cúi người xuống nhìn vào thắt lưng của cô,

“Cô đã quyết định được chưa?” Dante hỏi như thể anh đang cho cô một lựa chọn. Anh lấy chiếc ghim ra khỏi miệng cà đẩy đầu nhọn vào bên trong chiếc thắt lưng, Anastasia nhanh chóng trả lời,

“Được.”

Dante đưa đầu chiếc ghim xuyên qua vải và cố định nó thật chặt, “Tuyệt, vậy thì chúng ta thỏa thuận nhé.”

‘Mình đã đâm đầu vào chuyện gì vậy...’ Anastasia tự hỏi bản thân mình, nhưng câu hỏi đó đã nhanh chóng tan biến khi Dante nhẹ nhàng đặt một tay lên eo cô và kéo cô lại gần hơn. Anh nắm lấy tay Anastasia và cô đã đáp lại câu hỏi lúc nãy của anh, “Anh có biết nhảy không hoàng tử Dante? Chúng ta có thể nhảy chậm nếu...” cô ngước mắt lên nhìn anh, và anh cũng nhìn thẳng vào cô. Trong một phút chốc cô dường như đã thấy anh nở một nụ cười và nó đã biến mất rất nhanh, điều đó làm cô tự hỏi mình liệu rằng cô có đang tự tưởng tượng ra không.

Thay vì trả lời câu hỏi của Anastasia, khi âm nhạc bắt đầu vang lên từ từ, Dante bắt đầu bước chân về phía trước, Anastasia lùi lại phía sau một bước. Khi anh lùi lại, cô cũng bước theo chân anh. Cứ như vậy, anh ôm lấy eo cô thật chặt và bắt đầu xoay cô vòng tròn, họ khiêu vũ thật nhẹ nhàng và ánh mắt luôn hướng về nhau.

Tim Anastasia đập thình thịch, khó thở trước hành động đó, Cô nghe thấy Dante hỏi, “Đủ chậm chưa?”