Chương 30: Phước lành của người bệnh.

Chẳng bao lâu, tể tướng đáng tin cậy của Vua William, cùng với ông Gilbert, bắt đầu thẩm vấn mọi thê thϊếp, kỹ nữ và người hầu, những người có thể đã tiếp xúc với kẻ đột nhập tên Tasia Flores này.

Sau khi thẩm vấn các thê thϊếp, tể tướng Zion chuyển sang thẩm vấn từng cung nữ một. Ông ta thăm dò một trong những kỹ nữ, "Cô có biết Tasia Flores là ai không? Cô đã nghe nói gì về cô ta trước đây chưa?"

Cô kỹ nữ lắc đầu nói: “Tối qua tôi mới gặp cô ấy lần đầu tiên, sau đó cũng không gặp nữa, thưa ngài.”

Marianne đứng bên cạnh, cảm thấy máu trên mặt mình đang cạn dần từng chút một khi tể tướng di chuyển để điều tra họ, rồi cuối cùng cũng đến lượt cô. Tể tướng Zion hỏi:

"Cô đã ở đâu tối qua?"

“Tôi đã dự buổi tiệc cùng với các kỹ nữ khác, thưa ngài.” Giọng Marianne bình tĩnh khi cô nói những lời đó. Các kỹ nữ được huấn luyện để nói chuyện một cách bình tĩnh ngay cả trong điều kiện căng thẳng và cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh.

Một trong những kỹ nữ đột nhiên hỏi Marianne, "Marianne, không phải họ của cô là Flow hay Flores sao?" Mặc dù người phụ nữ này đã làm ở Tháp Thiên đường trước Marianne, nhưng cô ta lại không nhận được sự sủng ái như những người khác và chỉ muốn chiếm lấy vị trí của Marianne.

Đôi mắt của Vizier nheo lại khi nhận thấy mái tóc nâu mượt mà giống với mái tóc của người phụ nữ tên Tasia Flores, người đã khiêu vũ với Hoàng tử Dante đêm qua tại lễ kỷ niệm. Ông tiến lên một bước và yêu cầu.

"Có phải họ của cô là Flores?" Tể tướng không cho Marianne cơ hội để trả lời, hắn túm lấy cổ cô và đe dọa cô: "Sao cô dám lừa dối các thành viên nhà Blackthorn?! Nói dối để được gần gũi với hoàng gia trong khi cô chẳng khác gì một con điếm. Cơ thể dơ bẩn của cô đã bị sỉ nhục cả trăm lần, cô nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi nó ư?!"

Marianne cảm thấy nghẹt thở. Tể tướng trừng mắt nhìn cô, muốn cô thú nhận,mặc dù cô đã góp tay biến em gái mình thành Tasia Flores nhưng cô không phải là Tasia Flores.

"Zion, thả người phụ nữ này ra!"

Tể tướng quay mặt lại nhưng tay ông ta vẫn giữ chặt cổ Marianne. Ông nhìn thấy nhị hoàng tử của Blackthorn. Hoàng tử Maxwell bước vào căn phòng rộng và nói,

"Marianne đã ở với ta suốt cả buổi tối. Vì vậy hãy thả cô ấy ra ngay bây giờ."

Vizier thả cổ Marianne ra và cô ho dữ dội. Zion nói, "Tên của cô ta giống với người phụ nữ mà chúng tôi đang tìm kiếm. Cô ta là một kẻ giả mạo."

Hoàng tử Maxwell cau mày trước lời nói đó và anh thoáng nở một nụ cười nhẹ. Sau đó anh ấy nói: "Cô gái mà ông đang nói đến chắc chắn không phải là người này. Thứ nhất, Marianne không phải là Flores mà là Floys. Thứ hai..." Maxwell quay lại nhìn bà Minerva và hỏi: “Trưa và tối nay Marianne đã làm gì?”

Bà Minerva trả lời: "Marianne đã phục vụ trà cho khách theo lời của ông Kostas và ông Ryker." Cô ấy nói thêm với tể tướng, "Hôm nay ngài đã ra lệnh cử hai kỹ nữ hàng đầu đến."

Hoàng tử Maxwell vỗ tay nói: "Đúng vậy. Bởi vì lúc đó tiểu thư Tasia Flores đã cùng chúng tôi cưỡi ngựa đi vòng quanh thành phố."

Tể tướng Zion cúi đầu với hoàng tử và trả lời , "Người phụ nữ lừa đảo có màu tóc tương tự và tôi đã vội kết luận. Đó là sai lầm của tôi, thưa Hoàng tử Maxwell. Chúng tôi sẽ đi tra hỏi những người khác trong tòa tháp của cung điện" Tể tướng và ông Gilbert cúi chào rồi rời khỏi Tháp Thiên đường.

Marianne đứng trước cửa phòng, lo lắng và sợ hãi cho em gái mình. Đêm qua cô chỉ muốn cho em gái mình được vui vẻ chứ không phải trở thành một cuộc săn lùng của giới quý tộc.

Vì tất cả các vị khách đã về phòng của mình nên việc tập hợp những người hầu lại một chỗ sẽ dễ dàng hơn để tra hỏi họ tại khu vực dành cho người hầu.

Khi đến lượt Theresa, vị Tể tướng cao lớn đứng sừng sững trước mặt cô khi đôi mắt trống rỗng của ông ta cố gắng phát hiện bất cứ điều gì khác thường. Ông thắc mắc,

“Cô có phục vụ một người phụ nữ tên là Tasia Flores không?”

Theresa cúi đầu và trả lời: "Không, thưa ngài. Tôi và Anna được giao cho Quý cô Amara Lumbard."

"Tôi đang thẩm vấn cô. Cô không cần phải nói thay những người hầu khác" Lời nói của Tể tướng cộc lốc đến mức khiến Theresa giật mình khi cô đang nhìn chằm chằm xuống đất. "Có vẻ như cô là một hầu nữ cấp thấp chứ không phải người được phép phục vụ ở khu vực bên trong cung điện." Người đàn ông sau đó liếc nhìn ông Gilbert trước khi hỏi: "Đây có phải là tất cả những người hầu mà chúng ta có không?"

So với những người hầu cũ thì Tể tướng lại quan tâm đến những người giúp việc trẻ hơn, những người có thể giả làm một quý cô trong khi cung điện đang bận rộn tổ chức lễ kỷ niệm. Ông ta tin rằng tốt hơn hết là nên kiểm tra bên trong cung điện trước khi tìm kiếm khắp vương quốc.

Ông Gilbert lắc đầu, nhớ ra một người giúp việc và nói, "Còn một người nữa."

Bàn tay của Theresa ấn chặt vào hai bên hông cô khi điều không thể tránh khỏi sắp xảy ra. Tể tướng nhìn ông chằm chằm, ông nhướng mày và hỏi, "Vậy tại sao cô ta không ở đây cùng với những người hầu còn lại?"

“Cô hầu đó đã bị ốm từ chiều nay nên cô ấy đang nghỉ ngơi” ông Gilbert trả lời.

"Trùng hợp như vậy sao." Vizier nheo mắt nhận xét trước khi tiếp tục, "Hôm nay các hoàng tử và công chúa đã cưỡi ngựa dạo trong thành phố vào đúng giờ mà cô hầu gái bị ốm. Hãy mang cô ta đến cho tôi."

Ông Gilbert mím môi trước khi nói, "Nhưng, thưa ngài...tôi không nghĩ cô ấy có thể giúp ích gì đâu vì cô ấy bị câm." Điều này thu hút sự chú ý của Tể tướng, ông cau mày: “Người câm sao?”

Ông Gilbert gật đầu và nói. "Cô ấy bị khuyết tật không thể nói được."

Tể tướng cũng như ông Gilbert đều biết và đã chứng kiến

người phụ nữ trong bộ váy màu ngọc lục bảo khiêu vũ và nói chuyện không chỉ với hoàng tử mà còn với cả Thái hậu. Trước khi có tra hỏi thêm, một trong những người hầu đột nhiên xuất hiện và thông báo,

“Tể tướng Zion, ngài đã được Bệ hạ triệu đến phòng xử án.”

Trở lại phòng xử án dài của hoàng gia, chính giữa căn phòng có một hòn đá nhỏ giống như đài phun nước, nhưng thay vì nước, lửa lại bùng cháy trong đó. Vua William ngồi trên ngai vàng, còn Thái hậu và Hoàng hậu Sophia ngồi ở hai bên Nhà vua, chỉ kém ông ba bậc thang.

Thái hậu có vẻ thực sự khó chịu khi bị lừa dối, vì bà đã đặt hy vọng và mong muốn của mình vào người phụ nữ này, người giờ đây đã bị coi là kẻ giả tạo. Zion bước vào phòng xử án hoàng gia và cúi đầu, "Thưa bệ hạ."

“Ngươi đã tìm thấy người phụ nữ hay người bị người hầu gái đã chết đánh cắp bản vẽ chưa?” Vua William hỏi.

"Mọi người trong cung điện đều bị thẩm vấn, nhưng chúng tôi không tìm thấy manh mối nào. Người phụ nữ đóng giả Tasia Flores đã trốn khỏi cung điện" Zion trả lời.

“Cô ta không thể chạy trốn xa đến thế”, Vua William nhận xét.

Cùng lúc đó, Hoàng tử Dante bước vào phòng xử án, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên khi anh tiến đến nơi nhà vua ngồi trên ngai vàng. Anh cúi đầu nhẹ khi nghe cha mình yêu cầu,

"Con đã đi đâu thế, Dante? Ta đang đợi con tham gia cùng chúng ta."

Dante trả lời: "Hãy tha thứ cho con, con đã ở với mẹ con một lúc."

Vua William hỏi: “Cô gái mà con khiêu vũ cùng tối qua, cô ta có vẻ là giả và không có tên trong danh sách khách mời. Zion và Norrix đều đã tra hỏi từng người trong số họ. Cô ta có nói gì với con không? Chúng ta nghi ngờ rằng cô ta có thể là gián điệp của Brovia.”

"Không có gì đáng nghi cả, thưa bệ hạ. Cô ấy trông giống như bất kỳ người phụ nữ nào khác ở độ tuổi của cô ấy, người rất quan tâm đến trang phục, đồ ăn và đồ uống của cô ấy" Dante trả lời trước khi hỏi cha mình, "Người có tin tưởng con không? Hãy cử một đội tìm kiếm thứ hai đi khắp vương quốc để tìm cô ấy? Điều đó có thể có lợi.”

“Tôi đồng ý với Hoàng tử Dante, thưa Điện hạ. Cuộc tìm kiếm thứ hai sẽ kỹ lưỡng hơn.” Tể tướng nói.

"Cứ làm những gì cần làm." Vua William ra lệnh cho họ.

Khi vua William kết thúc cuộc thảo luận nhỏ và rời phòng xử án cùng với vợ và khi Tể tướng rời đi, Thái hậu tiến đến đặt tay mình lên tay Dante, nhưng tay bà lại chạm phải chiếc khoác ướt của Dante mà anh đã lấy từ mọt người hầu đang cầm nó . Lông mày bà nhíu lại,

"Con có nhảy xuống vũng nước nào không đó? Không phải là ta không cho con làm vậy, thời tiết rất nóng và giờ lại xảy ra vấn đề với cô gái đó." Sau đó cô thở dài trước khi nói, "Ta xin lỗi vì mọi chuyện lại thành ra thế này, Dante à. Ta đã nghĩ cô gái đó là người dành cho con và ta cũng thích cô ấy. Thật đáng tiếc."

Thái hậu bắt đầu nhìn Dante và hỏi, "Con ổn chứ, phải không?"

"Có bà ở bên cạnh con thì mọi việc đều ổn." Dante đã trả lời.

"Tất nhiên, ta sẽ luôn bên cạnh con trong một trăm năm nữa" Thái hậu trả lời trước khi ngáp một cái và bà nói, “Ta nên đi ngủ thôi. Ta sẽ gặp con vào ngày mai. Chúc ngủ ngon, Dante.”

"Chúc ngủ ngon, bà" Dante nghiêng người về phía trước và hôn lên má bà nội, bà cũng làm như vậy trước khi rời phòng xử án.

Dante đã nghe nói về việc Tasia Flores bị truy lùng trong cung điện và ánh mắt anh thoáng nhìn vào chiếc áo khoác ướt. Lúc nãy, anh ta đã bắt gặp một người hầu đang mang nó và đã chặn người hầu lại để lấy lại. Anh ấy đã hỏi người hầu,

“Cô gái đã đưa chiếc áo khoác này cho ngươi đang ở đâu?”

“Cô ấy đã vào trong rồi, thưa Hoàng tử Dante”, người hầu trả lời.

Bản thân Dante cũng tò mò về người phụ nữ trẻ này, người đã nói rằng không muốn ở lại đây. Cô đã tham dự buổi lễ, nhưng nếu có cơ hội cô sẽ chọn không có mặt ở đó. Dante nhìn về phía cánh cửa đôi đang mở và tự hỏi cô đang trốn ở đâu.