Chương 33: Khoảng cách giữa những cuốn sách

Khu vực nhà bếp bận rộn lúc màn đêm buông xuống, khi một bữa ăn xa hoa đang được chuẩn bị cho hoàng gia và các vị khách của Cung điện Blackthorn. Anastasia và Theresa đang ở trong bếp, ông Gilbert đến và ra lệnh:

"Anna. Theo ta."

Theresa nhìn có vẻ hơi lo lắng vì nghĩ rằng cô gái nhỏ này sẽ gặp rắc rối và cô nhìn Anastasia bước ra khỏi nhà bếp. Khi họ vào bên trong cung điện, cô tự hỏi tại sao và ai đã triệu tập cô.

Đến gần cánh cửa lớn, ông Gilbert gõ cửa trước khi mở. Anastasia bước vào phòng theo sau người đàn ông, cô nhìn thấy những bức tường được sơn màu đỏ và kem, đồ nội thất rất sang trọng, có những chiếc ghế rất dài và đệm màu đỏ, có một tấm thảm trải ở giữa phòng.

“Ngẩng đầu lên, cô gái.” Nữ hoàng Sophia ra lệnh cho Anastasia và cô bé rón rén ngước lên nhìn vào mắt người phụ nữ. Bà nói: “Nghe nói ngươi rất ngoan ngoãn, và không biết nói, đó chính là điều ta đang cần. Con gái ta đang thiếu một người hầu riêng, cho nên ngươi sẽ lấp chỗ trống đó.”

Khuôn mặt Anastasia thoáng nhăn lại một chút, vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được phân công làm người hầu riêng bởi sự khuyết tật này.

Ông Gilbert nhanh chóng hỏi với giọng thì thầm: "Sao cô lại đơ ra vậy?"

Anastasia nhanh chóng cúi đầu thật sâu như để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Mặc dù cô đã nhận được giấy phép cho phép cô bước ra ngoài cung điện, nhưng đây không phải là một diễn biến tồi, cô tự nghĩ.

Nữ hoàng Sophia nhấp một ngụm trà trong khi Công chúa Niyasa nói,

"Hãy coi đây là một điều may mắn vì ngươi sẽ được phục vụ cho một công chúa."

"Ta chắc chắn là như vậy" Nữ hoàng Sophia mỉm cười trước khi nói với Anastasia, "Ngươi sẽ ở bên công chúa từ khi con bé thức dậy cho đến khi đi ngủ. Hãy chăm sóc đồ đạc và nhu cầu cá nhân của con bé và nếu ngươi thấy bất cứ điều gì kỳ lạ, hãy tới báo cáo với ta. Ngươi có hiểu điều đó không?”

"Mẹ..." Công chúa Emily cau mày nói với mẹ.

Ông Gilbert nói, "Thưa Nữ hoàng, Anna chưa bao giờ gặp rắc rối nào và cô ấy tập trung vào công việc của mình tốt hơn hầu hết những người khác. Người sẽ không tìm thấy bất kỳ lời phàn nàn nào." ông đảm bảo.

Giá như ông ta biết được những rắc rối mà cô đã tự mang đến cho cô và chị gái cô trong tuần này, Anastasia tự nghĩ.

Nữ hoàng Sophia hỏi Anastasia, "Ngươi có biết tại sao ngươi lại được bổ nhiệm vào vị trí này không, mặc dù có rất nhiều người giúp việc giỏi hơn? Có kinh nghiệm hơn ngươi rất nhiều?"

Anastasia có thể cảm thấy bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Trong khi Công chúa Niyasa nở nụ cười trên môi thì Công chúa Emily lại tỏ ra khó khăn.

“Hai cung nữ cuối cùng phục vụ con gái ta đã quá lắm lời, cố gắng làm cho đứa con gái ngây thơ của ta tin rằng nó không nên lấy người đàn ông mà ta đã chọn cho nó. Không chỉ vậy, còn thúc giục nó rời khỏi cung điện.” Giọng nói của Nữ hoàng Sophia nghe rất dễ chịu, nhưng lời nói của bà thì không. Người phụ nữ đó vẫn giữ vẻ mặt lịch sự và mỉm cười, nói: "Với một cô hầu gái không biết nói như ngươi thì không có gì phải lo lắng cả."

Gia đình hoàng gia không hề đắng đo trong việc chặt đầu ai đó và điều đó đã để lại cảm giác sợ hãi trong tâm trí Anastasia. Cô cúi đầu một lần nữa để cho Nữ hoàng biết rằng mình đã hiểu lời của người.

Công chúa Niyasa đứng dậy khỏi ghế và cúi chào Nữ hoàng Sophia và nói: "Xin thứ lỗi cho con, Nữ hoàng Sophia. Con nên đi xem mẹ con thế nào rồi."

Nữ hoàng Sophia gật đầu và nói, "Sai lầm trước đó của con đã được tha thứ, Niyasa."

Công chúa Niyasa nói: "Con rất biết ơn vì điều đó, thưa Nữ hoàng" và cô rời khỏi phòng với nụ cười ranh mãnh vì nghĩ rằng cuộc sống của chị gái mình sẽ khốn khổ đến mức nào nếu không có ai để nói chuyện và với một cô hầu gái còn nhiều nhược điểm hơn cả những người khác.

Nữ hoàng Sophia đặt tách trà sang một bên và đứng dậy. Bà nói với con gái: “Ta hy vọng con sẽ không lặp lại sai lầm của mình một lần nữa, Emily. Con không muốn có thêm máu dính trên tay mình đúng chứ? Ta sẽ đi xem mọi việc chuẩn bị cho tiệc đính hôn của Maxwell diễn ra thế nào. Giá như Aiden có thể tìm được tri kỷ của mình thì tốt." bà quay lại nhìn ông Gilbert và ra lệnh, "Nói với Minerva rằng ta muốn nói chuyện với bà ấy."

"Vâng thưa nữ hoang." Ông Gilbert gật đầu trước khi hai người bước ra khỏi phòng, để lại Anastasia một mình với Công chúa Emily.

Khi Công chúa Emily đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Anastasia nhanh chóng cúi đầu và nhìn xuống đất. Cô nghe thấy Công chúa Emily nói,

"Anna, phải không?"

Anastasia ngước mắt lên rồi gật đầu, sau đó nghe cô chủ nói: "Em không cần phải cảnh giác với ta...vì những gì mẹ ta đã nói. Chuyện gì đã xảy ra với những người hầu trước đây, ta sẽ không để điều đó xảy ra với em đâu." ."

Và mặc dù công chúa mỉm cười để giúp cô cảm thấy thoải mái nhưng Anastasia vẫn nhận thấy nỗi buồn trong mắt cô công chúa ấy. Cô có thể biết rằng công chúa không có bất kỳ quyền lực nào để ngăn chặn nó nếu tình huống đó xảy ra. Đồng thời, cô rất vui khi được làm việc cho Công chúa Emily chứ không phải của một quỷ dữ như công chúa Niyasa.

Công chúa Emily sau đó cười nhẹ, "Mặc dù chúng ta phải đồng ý rằng đây sẽ là cuộc trò chuyện một chiều..." lời nói của công chúa kéo dài mà không muốn xúc phạm cô hầu gái khuyết tật.

Anastasia giơ tay ra hiệu và nói, "Hãy tha thứ cho sự đồng hành ngu ngốc của tôi."

"Em nói bằng ký hiệu tay... Thật không may, ta không hiểu lắm về chúng" Công chúa Emily hơi xấu hổ trước khi nhớ ra và hào hứng nói: "Nhưng có một cuốn sách về ngôn ngữ ký hiệu. Hãy đi với ta" và họ đi về phía phòng thư viện.

Khi họ đến thư viện của rộng lớn của hoàng gia với những chiếc giá cao ở giữa phòng, Công chúa Emily đi đến một trong những chiếc giá sách và Anastasia đứng đằng sau cô. Một lúc sau, tể tướng Zion bước vào thư viện và cúi chào khi nhìn thấy công chúa.

"Công chúa Emily" Tể tướng chào cô trong khi phớt lờ cô hầu gái và không nhìn cô, như thể cô không quan trọng.

“Ông đến đây để sưu tầm sách à, Zion?” Công chúa Emily lịch sự hỏi anh.

"Tôi đang đi ngang qua thì thấy cửa mở. Tôi muốn đảm bảo rằng sẽ không có chuyện xảy ra như lần trước" tể tướng trả lời.

Lông mày của Công chúa Emily khẽ nhướng lên và cô hỏi: "Có chuyện gì xảy ra ở đây à?"

"Không có gì đáng lo ngại đâu, Công chúa," Zion trấn an cô trước khi nói, "Cô hầu gái vừa bị chặt đầu đã vào thư viện trong đêm diễn ra buổi lễ. Tôi tìm thấy quần áo của cô ta ở đây, trên đó có thêu tên cô ta ... Những người hầu cần phải có một kỷ luật nghiêm khắc để dập tắt sự ngạo mạn của họ."

Anastasia siết chặt tay lại.

Tể tướng nói tiếp, "Tôi sẽ để cô đọc sách, thưa Công chúa" và ông xin phép rời khỏi thư viện.

Sau hai mươi phút, âm thanh của những giọng nói ở gần đó vang đến thư viện và Công chúa Emily, người đang đọc cuốn sách ngôn ngữ ký hiệu, nhanh chóng đóng nó lại. Quay sang người hầu gái, cô ấy nói: "Hãy lấy cái này và đặt nó trở lại kệ. Và chọn bất kỳ cuốn sách nào đó. Đi đi!"

Anastasia tự hỏi chuyện đó là sao nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh của công chúa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa được mở ra và bốn người đã đi dạo xong trong vườn bước vào trong.

“Một chuyến đi dạo thật thú vị phải không các tiểu thư?” Hoàng tử Aiden vừa hỏi vừa gãi cổ, trong khi tiểu thư Helma và tiểu thư Amara đang cố gắng kiềm chế hết sức để không gãi những vết ngứa trên tay.

Tiểu thư Helma nói, "Tôi cảm thấy hơi mệt và sẽ trở về phòng, thưa Hoàng tử Aiden. Hoàng tử Dante. Tiểu thư Amara."

Mặt khác, Quý cô Amara vẫn không từ bỏ Dante, mặc dù mép váy của cô ấy lấm lem bùn đất.

Cách đây nửa tiếng, khi hai hoàng tử đưa cô và quý cô Helma ra ngoài, cô gái trẻ láu lỉnh đã giả vờ như sắp ngã, hy vọng chàng hoàng tử lịch thiệp sẽ đỡ lấy cô. Nhưng lúc đó, Dante đã quay lưng lại để nói điều gì đó về một cái cây, kết quả là Amara bị ngã, trước khi cô ấy cố gắng tự đứng dậy một cách duyên dáng.

"Tôi ổn." Quý cô Amara hít một hơi thật sâu và nói, mặc dù chưa có ai hỏi cô.

Đôi mắt của Dante chuyển sang nhìn cô, người đang cố gắng hết sức để không gãi ngứa. Môi anh nhếch lên khi anh cố tình dẫn họ đi xa hơn vào khu vườn, nơi rất nhièu côn trùng và chúng đã cắn họ. Mặc dù anh đã quen với việc đó nhưng những người khác thì không.

Không thể đứng yên được nữa, tiểu thư Amara kêu lên: "Đây là một mê cung khổng lồ! Để tôi đi xem xung quanh nhé." Cô di chuyển đôi chân của mình để đi đến phía sau một cái cây rồi dùng móng tay để gãi mấy vùng da bị ngứa.

Thấy em gái mình đang ngồi ở phía trước, Dante bước về phía Emily, cô ấy mỉm cười và họ chào nhau. Công chúa Emily hỏi anh,

“Chuyến đi dạo thế nào, anh trai?”

"Tốt hơn ta nghĩ." Có sự thích thú trong mắt Dante và Công chúa Emily nhìn anh tò mò. Đôi mắt đen của anh ấy nhìn xung quanh và anh ấy hỏi, “Ngồi một mình trong thư viện mà không có ai đi cùng à?" Mặc dù Emily là em gái cùng cha khác mẹ của anh ấy, nhưng Emily và Aiden luôn rất thân thiết với Dante và anh ấy biết em gái mình thường trốn trong thư viện khi có điều gì đó khiến em ấy lo lắng.

"Ồ, em có! Mẹ đã phân công một người hầu mới cho em, bắt đầu từ hôm nay" Emily trả lời, Dante gật đầu trước khi quay lại nhìn về hướng em gái anh đang nhìn. “Cô ấy đi lấy cho em một cuốn sách rồi.”

“Cô ấy có biết em muốn cái nào không?” Dante hỏi cô vì những người giúp việc không biết đọc hay viết. "Em đang tìm cái nào?"

Khi nhìn thấy anh trai mình nhướn một bên mày, Công chúa Emily trả lời: "Đó là bức có hình vẽ con tàu." Dù công chúa rất yêu thương các anh chị em của mình nhưng cô không muốn nói cho họ là mình đang học ngôn ngữ ký hiệu.

Emily tôn trọng anh trai Dante nhất, nhưng cô biết rằng anh trai cô rất nghiêm khắc trong chuyện liên quan đến gia đình và sẽ không hài lòng về sự bất bình của cô sau khi những người hầu gái đã qua đời của cô cố gắng thuyết phục cô đi ngược lại ý muốn của gia đình.

Dante bước về phía giá đựng cuốn sách mà em gái anh nhắc đến. Khi anh đến đầu giá sách, đôi giày đen của anh di chuyển trên sàn trong khi mắt anh lướt qua những cuốn sách. Và ánh mắt anh bắt gặp một cái đầu đang di chuyển ở phía bên kia của giá đỡ qua một khe hở nhỏ, nhưng anh không thể nhìn thấy khuôn mặt.

Cùng lúc đó, Anastasia quay lại với một cuốn sách khác theo yêu cầu của công chúa, nhưng khi nhìn thấy Hoàng tử Aiden đang đứng cùng công chúa, cô bắt đầu bước lùi lại, đảm bảo rằng bước chân của mình càng nhỏ càng tốt. Nhưng dù cô có đặt bước chân cẩn thận thế nào đi nữa, chúng vẫn vang lên rất rõ ràng.

Cô tự hỏi liệu mình có nên trốn khỏi thư viện và giải thích điều đó với công chúa sau không.

Trong khi tâm trí của Anastasia đang chạy đua với nhau thì cuốn sách phía sau cô bị kéo ra khỏi kệ, để lại một khoảng trống. Cảm nhận được điều gì đó, Anastasia quay đầu lại và bắt gặp một ánh mắt đen huyền bí đang nhìn cô.