Chương 6: Người Được Chọn

Tám năm trôi qua kể từ khi chị em nhà Flores bị bắt và đưa đến cung điện Blackthorn, những chiếc lá già rụng khỏi những hàng cây xung quanh cung điện, nhường chỗ cho nhiều chiếc lá non. Cây cối ngày càng phát triển, và chị em Flores cũng vậy, họ đã trở thành thiếu nữ.

Vào một buổi sáng sớm, nơi những tia nắng từ từ chiếu sáng vương quốc Versailles và cung điện Blackthorn trước khi xuyên qua những ô cửa sổ trong suốt và soi rọi toàn bộ nơi đây mang đến một ngày mới.

Còn bốn mươi phút nữa là đến giờ ăn sáng của các thành viên hoàng gia trong phòng ăn.

Những người hầu gái vội vã làm việc để sự hiện diện thấp kém của họ không làm hỏng bầu không khí của hoàng gia. Anastasia đang ở phòng dành cho khách và sửa khăn trải giường. Cô hầu gái phấn khích nói với Anastasia:

“Nghe nói hoàng tử của gia tộc Storm sẽ sớm đến thăm cung điện. Họ nói ngài ấy là một người đàn ông rất đẹp trai, tất nhiên là không đẹp trai như các hoàng tử của gia tộc Blackthorn rồi. Nhưng ngài ấy rất hợp với vẻ ngoài của mình.”

Anastasia đang thay vỏ gối, ngước nhìn cô hầu gái tên Charlotte, cô ra hiệu bằng tay để hạ giọng.

Kể từ sau lần gặp với Hoàng Thái Hậu, chỉ có hai người biết cô có thể nói được, trong khi những người khác gặp cô ban đầu đều quên mất cô. Suy cho cùng, cô ấy là một người không có tầm quan trọng và là một người hầu thấp hèn trong những năm qua.

“Đừng lo. Sẽ không có ai nghe thấy tôi nói đâu !” Charlotte đáp và đi phủi chiếc gối, mặc dù cô nói vậy nhưng vẫn nghiêng người nhìn về phía cửa phòng rồi quay lại, “Người ta nói rằng ngài ấy đang tìm bạn đời của mình. Cô biết người ở đây nói gì về bạn đời mà . Mặc dù tôi chưa từng nghe nói có người hầu nào được như thế cả.”

Người dân ở Versailles và một số vương quốc lân cận khác tin rằng một số người đã được định sẵn số phận trước khi họ được sinh ra. Một người được sinh ra và chỉ dành cho người kia. Họ sẽ bị thu hút bởi nhau sau khi cả hai đều mười tám tuổi. Đó là một sức hút mạnh mẽ, không ai có thể phủ nhận nó.

Ngoài ra còn có một tin đồn lan truyền rằng phu nhân Lucretia là bạn đời của vua William, người mà ông đã tìm thấy sau khi kết hôn với phu nhân Sophia. Đó là lí do tại sao phu nhân Lucretia được coi trọng ngang hàng với vợ chính thức của vua. Nhưng đó chỉ là suy đoán của những kẻ lười biếng và buôn chuyện, Anastasia nghĩ.

Anastasia mở cửa sổ ra, ánh sáng và làn gió nhẹ lùa vào, những sợi tóc nhỏ màu nâu bay phất phơ trong gió.

Bây giờ cô đã được lên chức cung nữ và mặc một chiếc váy lót mỏng màu kem có tay dài, bên trên là một chiếc vay cotton màu xanh ô liu không tay. Những cung nữ khác trong cung điện đều mặc đồ tương tự, cùng loại vải và đều bị xỉn màu. Các loại vải màu sắc rực rỡ , kiểu dáng đẹp mắt khác được các thành viên hoàng gia, một sô kỹ nữ và một số thành viên không thuộc địa vị người hầu mặc.

Anastasia bắt đầu phủi bụi cho rèm cửa.

“Cô có nghĩ là những người bạn đời của chúng ta đang ở đâu đó ngoài kia không ? Có lẽ họ đang đợi chúng ta ? Hoặc liệu họ có đến tìm chúng ta không ?” Chalotte hỏi Anastasia với giọng đầy hi vọng.

Anastasia biết rằng cô không hề có người bạn đời nào ở đây, bởi vì cô và chị gái cô không thuộc về nơi này, mà họ đến từ một nơi khác... một nơi mà cả cô và Marianne đều không biết nó đến từ đâu. Không ai trong số các người hầu từng nghe nói về ngôi làng tên là Hawkshead.”

Không muốn làm Chalotte thất vọng, Anastasia quay lại và nhún vai.

“Có lẽ đó là một trong những thương gia đã đến cung điện vào tuần trước. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt thích thú.” Chalotte đáp lại bằng một cái nháy mắt, Anastasia chỉ biết mỉm cười trước sự mơ mộng của cô bạn.

Anastasia dùng tay để diễn đạt lời nói của mình, “Có lẽ cô sẽ sớm tìm thấy người ấy thôi.”

“Điều đó sẽ đáng yêu biết bao !” Chalotte thì thầm. Khác với Anastasia, Chalotte không nhớ nhà và thích ở đây. Cô ấy nói: “Hi vọng cô cũng sẽ tìm được một thương gia cho mình nhé, Anna ! Mặc dù họ đi du lịch rất nhiều và điều đó cũng không tệ lắm.”

Trước đây, khi Anastasia ngừng nói chuyện, những đứa trẻ khác cùng tuổi không thèm đến nói chuyện với cô. Ngay cả những người lớn tuổi cũng không quan tâm, ngoại trừ việc giao cho cô nhiều việc vặt hơn những người khác. Một năm sau, Chalotte được đưa vào làm nô ɭệ và cũng là người duy nhất kết bạn với cô.

Anastasia cảm thấy có lỗi vì đã không thành thật với Chalotte rằng cô có thể nói chuyện. Nhưng mạng sống của cô và chị gái đang bị đe dọa. Lúc đầu, sự im lặng là để né tránh Hoàng Thái Hậu và vị quan thần kia, nhưng theo thời gian sự im lặng của cô đã trở thành sự thật. Và không ai nhớ rằng cô có thể nói trước đó ngoại trừ chị gái Marianne và Theresa.

Chalotte thấy Anastasi buồn bã, cô tiến lại gần và đặt tay lên vai Anastasia. “Không muốn lấy thương gia cũng không sao. Một số người trong họ hôi hám như lạc đà đi trên cát vậy.”

Câu nói đó mang lại nụ cười trên môi Anastasia, cô ấy đáp lại bằng hành động tay của mình: “Cảm ơn cô, Chalotte . vì đã nói chuyện và động viên tôi.”

“Đó là việc bạn bè nên làm mà phải không ? mặc dù đôi khi tôi cảm nhận rằng bức tường tâm hồn của cô rất cao, nhưng không sao từng viên một thôi, tôi sẽ gỡ nó xuống.” Chalotte vui vẻ trả lời.

Anastasia đi về phía tủ, mở ra để kiểm tra xem chăn trong đó đã được gấp chưa. Mắt cô chạm phải chiếc áo khoác lụa có lông quấn ở cổ và tay áo.

“Đó không phải là áo khoác của quý cô Brynlee sao? Cô ấy quên mang nó đi hay là cố ý để nó lại như một cái cớ để đến thăm cung điện Blackthorn nhỉ ?” Chalotte tiến đến và nói.

Dù tiểu thư Brynlee không được chào đón nhiều nhưng lại thích đến thăm cung điện với hy vọng được thành đôi với một trong hai hoàng tử của hoàng gia.

“Đó là một chiếc áo khoác đẹp đến mức tôi không dám mơ về nó.” Chalotte nói rồi lại nhìn ra cửa.

Anastasia nheo mắt nghi ngờ như thể biết ý định của Chalotte sắp làm gì tiếp theo. “Ở đây không có ai cả, để tôi thử xem cảm giác thế nào.” Chalotte đề nghị.

Anastasia ngạc nhiên trước sự liều lĩnh của Chalotte, cô lắc đầu ra hiệu bằng tay và vẻ mặt, “Chúng ta sẽ bị bắt! Cởi nó ra ngay!”

“Không có ai đến đây vào giờ này đâu, tôi sẽ làm nhanh thôi.” Chalotte thì thầm rồi khoác chiếc áo lên vai. Cơ thể cô gần như tan chảy khi cô nhắm mắt lại và nói với Anastasia, “Cô nên mang thử nó đi, nó mềm và thơm như bơ vậy.”

Trong lúc Anastasia lo lắng và Chalotte đang thử áo khoác, cả hai đều không nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

“Đứng đó làm gì thế ?” giọng của trưởng hầu gái lên tiếng, đó là một người khoảng ngoài năm mươi. Anastasia bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Anastasia nhanh chóng đẩy Chalotte vào trong chiếc tủ vì cánh cửa đã che khuất cô khỏi tầm nhìn của trưởng hầu nữ. Cô đóng tủ mà không khóa và đưa tay ra hiệu trả lời: “Gấp ga trải giường mới giặt và cất vào tủ.”

Đôi mắt bà ấy nhìn quanh căn phòng, Anastasia hy vọng rằng người đó sẽ không hỏi về Chalotte hay tìm thấy một cô hầu gái trong chiếc áo khoác sang trọng.

“Có vẻ như cô đã xong việc ở đây rồi. Hãy đi theo tôi, ngài Gỉlbert sẽ giao cho cô nhiệm vụ khác.” Trưởng hầu nữ nói.

Anastasia cúi đầu đáp lại và đi theo.

Khi họ bước vào bếp, Anastasia tự hỏi liệu cô đến đây để phụ giúp rửa bát đĩa hay như thế nào, nhưng thay vào đó hay đi ngang qua nhà bếp và bước ra ngoài cửa sau. Cô tiếp tục đi theo cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe đẩy và hai con lạc đà bị buộc phía trước nó.

Trưởng hầu nữ nói: “Nhà bếp cần dự trữ một số thứ, cung điện cũng cần một số vật dụng. Hôm nay chúng ta sẽ đi chợ.”

Anastasia ngồi ở phía sau xe, chân cô đung đưa trong không trung khi bánh xe di chuyển, tiến ra khỏi cung điện Blackthorn. Đi phía trước là một chiếc xe đẩy, cả hai xe đều được gắn vào một con lạc đà .

“Bây giờ hãy nhớ kỹ những gì tôi dặn, khi chúng ta đến chợ, đừng lảng vảng xung quanh. Tôi sẽ là người nói chuyện với những người bán hàng, vì vậy tất cả những gì cô phải làm là xách những chiếc túi lên xe đẩy này. Chúng ta có ba giờ để hoàn thành trước khi phải trở lại cung điện.”

Anastasia chăm chú lắng nghe, người phụ nữ nhìn cô và nói: “Có vẻ như cô là một người ngoan ngoãn, phải không ?”

Bà ấy không hề biết rằng mình đang có ý định trốn khỏi nơi này, Anastasia nghĩ khi cô mỉm cười với người phụ nữ.

“Hãy dùng cái này để che đầu cô đi, cô gái. Chúng ta sẽ đến một nơi đông đúc đó.” Người phụ nữ đưa chiếc khăn quàng cổ cho Anastasia.

Khi xe ngựa di chuyển ra khỏi cổng cung điện, Anastasia được chào đón bởi âm thanh ồn ào của đám đông và mùi hương khác biệt với mùi trong cung điện. Cô ấy đã phải mất tám năm mới đến được đây. Đôi mắt nâu của cô say mê mọi thứ trôi qua trước mắt.

Mất vài phút sau họ mới đến khu chợ, Bazaar – nơi mọi người trao đổi mua bán tấp nập trên đường phố. Khi Anastasia đi theo trưởng hầu nữ, cô nghe thấy tiếng nhạc vang lên và quay đầu về hướng nó phát ra.

“Các quý cô có muốn mua một chiếc vòng hay nhiều hơn cho đôi bàn tay mảnh mai của mình không ? hai cặp chỉ có hai đồng vàng! Bạn sẽ chỉ tìm được loại rẻ nhất ở Bazaar mà thôi.” Một trong những thương nhân hét lên thu hút sự chú ý của Anastasia.

Đôi mắt của cô ấy va phải những chiếc vòng tay lấp lánh đầy màu sắc và cô thấy có hai người phụ nữ đang thử chúng trên cổ tay họ.

“Hãy đến đây và thưa các vị khách ! hãy thử những loại trái cây khô ngon nhất. Tôi sẽ cho bạn nếm thử vị của quả chà là, hạnh nhân và nho khô. Nho khô chất lượng cao đấy nhé !” một thương nhân khác đang cố gắng thu hút khách hàng đi ngang qua.

Khi mắt Anastasia dừng lại ở những chiếc bình giống như đất sét nối với một chiếc ống nhỏ ở chân đế, người bán hàng hỏi cô: “Cô có muốn mua bình hookah không thưa quý cô ? tôi sẽ cho cô một mức giá tốt nếu cô mua nó từ tôi.”

Anastasia rời mắt khỏi bọn họ và nhìn lên những bức tường để tìm lối ra. Cuối cùng, khi họ dừng lại ở cửa hàng rau và người bán hàng đã cân xong các món hàng, trưởng hầu nữ ra hướng dẫn cô :

“Hãy mang những chiếc túi này ra xe đẩy, nhanh lên.” Bà ấy hối thúc Anastasia.

Anastasia xác những chiếc túi, đỡ chúng ở hai bên thắt lưng và đặt chúng vào xe ngựa. Cô quay lại bằng đường khác và lẩm bẩm: “Hỏi ai bây giờ? Ở đây chắc chắn có người biết rõ về thế giới bên ngoài.”

Đến đứng trước một người buôn bán quần áo cô cúi chào lịch sự và hỏi: “Thưa ông, ông có biết ngôi làng tên Hawkshead không?”

“Đầu của ai ?” người thương nhân nghiêng đầu hỏi “Nếu cô muốn một chiếc áo khoác làm từ len, tôi có một cái đây, nhưng không có đầu.”

“Không, không phải quần áo. Đó là ngôi làng được gọi là Hawkshead.” Anastasia lặp lại, người thương nhân xua tay như thể không quan tâm đến cô vì cô không phải là khách hàng của ông ta.

Sau đó cô chuyển sang một quầy hàng khác, nơi bày bán dây chuyền kim loại. Cô cúi chào người thương nhân và hỏi: “Có những viên ngọc trai được tìm thấy ở làng Hawkshead, trắng tròn và sáng bóng. Ngài đã từng đến đó chưa ?”

Người đó cười: “Hawkshead ? Tôi không biết đó là đâu thưa cô, nhưng nếu ngọc trai là thứ cô muốn thì tôi có chúng ngay đây.” Ông ấy quay lựng lại và tìm.

Nhưng đó không phải là điều Anastasia đang tìm kiếm, và khi người đó quay lại thì cô đã biến mất trong đám đông. Cô trở về chỗ trưởng hầu nữ và bà đã đưa cho cô thêm hai chiếc túi.

Anastasia hỏi thêm ba người buôn bán ở Bazaar, nhưng không ai trong số họ nghe nói về Hawkshead. Nỗi thất vọng bắt đầu chìm sâu trong lòng ngực cô, cô tự hỏi: “Rốt cuộc chúng ta cách nhà bao xa đây ?”

Khi cô quay lại chỗ trưởng hầu nữ, cô nhìn thấy những bức tường cao và cánh cổng lớn mà một số thương gia và những người tự do đi qua. Có lính canh gác cổng, quan sát từng người, họ kiểm tra những ai mà họ thấy khả nghi.

“Chúng ta phải vượt qua nơi này, sẽ cần ngựa hoặc lạc đà để đi qua.” Anastasia bắt đầu lên kế hoạch, “Thức ăn cho hai ngày và một cái lều... vì sẽ có bảo cát.” Cô tiếp tục lẩm bẩm vì không có ai ở trong cung nghe thấy.

Một con gió mạnh thổi qua nơi cô đứng, vén chiếc khăn quàng quanh đầu để lộ mái tóc nâu à gương mặt của cô. “Liệu có thể kiếm được hai con lạc đà không ? Có lẽ một con nên làm...” một người đàn ông say rượu đi ngang qua nhìn và nghe thấy cô nói.

Ông ta nói: “Tôi có ba con lạc đà!”

Giật mình trước giọng nói đó, cô nhanh chóng quay lại và nhận thấy có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình. Người đàn ông nồng nặc mùi rượu.”

“Tôi không cần lạc đà.” Anastasia nhanh chóng cúi đầu nói, ít nhất là không phải bây giờ vì cô không có ý định bỏ lại chị gái mình. Khi cô bước đi, người đàn ông đó đi theo cô.

“Cô đang đi đâu vậy?” người đàn ông lảng vảng sau lưng cô.

“Đi chết đi.” Anastasia thì thầm, cô lo lắng bí mật của mình sẽ bị bại lộ. Ngay cả đám đông ở chợ cũng khó để mà cắt đuôi ông ta, và cô phải đảm bảo rằng những người hầu gái trong cung điện không chú ý.

“Cả ba con lạc đà sẽ là của cô nếu cô đồng ý làm vợ tôi. Đừng bắt tôi phải đuổi theo nữa.” Ông ta cáu kỉnh.

Tên say rượu nắm lấy cổ tay cô và cười lớn: “Tôi đã bảo cô dừng lại kia mà ! bây giờ cô đang đi đâu thế ?”

Anastasia cảm thấy hoảng loạn, tim cô đập nhanh trong l*иg ngực và cô nhanh chóng cầu xin, “Xin hãy để tôi đi.”

“Một khi chúng ta kết hôn.” Người đàn ông say rượu nhất quyết không cho cô đi. Anatasia nhặt chiếc muôi gỗ của cửa hàng họ đứng cạnh và đập vào đầu ông ta.

“Argh !” tên say rượu lảo đảo, đôi mắt đầy giận dữ.

Thấy rằng nó chưa hiệu quả lắm, cô nắm chặt cái muôi hơn và đập cho hắn một phát nữa vào mặt.

Tên say rượu buông tay ra và ngã khụy xuống đất, cô trả lại cái muôi và bỏ chạy. Ánh mắt cô chạm phải một chàng trai trẻ gần đó, có vẻ là thường dân đang đứng cạnh quầy hàng. Cô chạy nhanh nhất có thể cho đến khi có người nắm tay cô lại.

“Cô đã ở đâu vậy hae ?” trưởng hầu nữ buông tay ra và nói: “Đã đến lúc quay về rồi, đừng đi lung tung nữa. Cô sẽ mất thêm vài lần nữa mới ghi nhớ được lộ trình.”

Vì hai chiếc xe đã được lấp đầy bởi những món đồ được mua từ Bazaar nên hai người hầu nữ phải đi bộ khi quay về cung điện Blackthorn. Những người hầu dỡ các túi ra khỏi xe đẩy, Anastasia đi vào bếp, Chalotte nhanh chóng chạy đến chỗ cô ấy với vẻ phấn khích:

“Tôi nghe nói cô đã đến chợ sao ! nó có sáng sủa và ồn ào như mọi người nói không ? hãy kể cho tôi nghe mọi thứ về nó.”

Anastasia mỉm cười giơ tay đáp lại: “Tôi sẽ kể cho cô nghe mọi điều tôi đã thấy ở đó.” Và họ bước ra khỏi bếp.