Vườn Thúy


- Mời cô ngồi.

Tôi ngồi xuống và đưa mắt dò xét nhìn Thạch Phong nhưng ông lại tiếp tục vùi đầu vào công việc tôi ngồi như thế một hồi lâu, tôi ho lên một tiếng và nói:

- Ông Phong, Thu Cúc bảo ông cho gọi tôi xuống?

- Vâng!

Ông nói nhưng không ngẩng đầu lên.

- Tôi muốn được biết, có phải ông đã có việc cho tôi làm không?

Lần này, Thạch Phong ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi đưa cây côm- ba lên môi cắn, khẽ chau mày ra chiều nghĩ ngợi một hồi lâu rồi mới nói:

- Tôi thiết tưởng đã đến lúc mà chúng ta phải bàn về chuyện này.

- Tôi cũng nghĩ thế, thưa ông!

Ong ta khẽ liếc nhìn tôi, môi mỉm một nụ cười, xong ông ta ném cái côm-ba sang bên cạnh, ngồi ngay người lại nói:

- Được rồi, Dư tiểu thư này! Cô đã xem xong nhật ký của Tiểu-Phàm rồi chứ?

- Ơ...

Tôi sửng sốt nhìn ông ta một thoáng chẳng biết trong bụng ông ta đang bày cái trò gì đây? Ông ta chậm rãi đốt một điếu thuốc, phà một ngụm khói và nhoẻn miệng cười... Tôi phát giác ra rằng rất ít khi thấy ông ta cười, nét mặt ông ta lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm khắc. Nụ cười của ông ta mang nét gì khích lệ và an ủi, không bắt buộc tôi trả lời, ông ta nhìn vào đốm lửa trên đầu điếu thuốc:

- Tôi biết cô đã xem qua, mấy hôm nay, cô rỗi, chẳng có việc gì làm, cô lại có tính hiếu kỳ, thế tất cô đã chấp nhận Tiểu-Phàm. Tôi đoán rằng cô đã quen thuộc với nàng. Cô cũng đã xem những quyển sách đã được Tiểu-Phàm viết loạn lên đó chứ?

- Tôi... Tôi nghĩ ông đã âm thầm theo dõi tôi?

Ông ta lại cười:

- Quả đúng như thế, cô đoán không sai!

Tôi phẫn nộ nói:

- Tôi vẫn chưa hiểu, ông mướn tôi về đây để làm gì? thưa ông?

- Điều thứ nhất, tôi cần cô xem nhật ký của Tiểu-Phàm, điểm này cô đã làm xong.

- Nhưng mà ông cần gì phải bí mật như thế, nếu đây là một phần trong công việc làm của tôi, ông cứ việc giao thẳng cho tôi đọc.

- Đằng này thì khác, nếu cô xem nó như là một việc làm cô sẽ không thể nào chấp nhận Tiểu-Phàm một cách tự nhiên, và bây giờ Tiểu-Phàm cũng không thể nào được lạc ẩn trong tâm não cô. Xin cô cho tôi biết, cô có một ấn tượng thế nào về Tiểu-Phàm?

- Nàng là một cô gái khả ái, hoạt bát và si tình, và có đôi chút ngoan cố với bộ thần kinh thất thường. Tôi nói.

- Đúng thế, cô đã khám phá ra Tiểu-Phàm một cách rất chu đáo.

- Nhưng mà tôi vẫn không hiểu, nhật ký của Tiểu-Phàm và việc làm của tôi có một sự liên quan mật thiết gì kia ạ?

Thạch Phong mở ô kéo bên trong hông bàn lấy ra một tấm ảnh và đặt ở trước mặt tôi, rồi nói:

- Xin cô nhìn cẩn thận hình bóng của người này xem.

Tôi cầm lên, đó là một tấm ảnh của một cô gái có đôi mày đẹp với đôi mắt sáng quắc và đôi môi thật mỏng, hai bên má có lúm đồng tiền, chiếc miệng hơi mỉm cười với vẻ tinh quái. Lật qua sau lưng tấm ảnh có một hàng chữ "Tiểu-Phàm, chụp vào mùa xuân năm Dân quốc 50"

Thạch Phong vừa hỏi vừa nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu:

- Cô có cảm thấy người trong ảnh có hơi quen quen không?

Nghe Thạch Phong nhắc như vậy, tôi mới cảm thấy quả đúng như thế. Người trong tấm ảnh này quen thuộc, nhưng mà thật sự thì chưa gặp qua lần nào.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy Thạch Phong đang nhìn chăm chú vào tôi.

- Cô không nhận ra sao?

Ông hỏi xong lại đưa ra và đặt ở trước mặt tôi tấm ảnh khác.

- Vậy cô hãy xem thêm tấm ảnh này.

Tôi cầm tấm ảnh thứ hai lên thì lại là tấm ảnh của tôi, tấm ảnh mà tôi kèm theo đơn xin việc, lúc đem hai ảnh so sánh với nhau tôi chợt hiểu ra, đây là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy quen thuộc. Giữa tôi và Tiểu-Phàm có nhiều nét thật giống nhau, nếu xem kỹ thì dĩ nhiên là có rất nhiều nét khác biệt.

Chỉ nhìn thoáng qua thì quả nhiên là có bốn, năm điểm tương tự nhất là đôi mắt và khuôn mặt. Tôi nghi ngờ nhìn Thạch Phong nói:

- Tôi hao hao giống nàng, phải không?

- Vâng, cô giống nàng, nhưng không phải là kẻ giống nhất!

- Ông nói sao?

- Trong số hơn một ngàn người xin việc, còn có người giống nàng hơn cô. Sở dĩ tôi chọn cô, là vì cái đơn xin việc của cô, lời văn hoạt bát, tư tưởng sắc bén. Thêm vào đó, cô còn có một chỗ rất giống Tiểu-Phàm, đó là cô cũng mồ côi.

- Tôi hiểu ra rồi!

Với hơi thở bỗng nhiên trở lên gấp rút,vì bị kích động quá mạnh, tôi hỏi:

- Theo tôi không phải ông cần một người thơ ký! đó chỉ là một cách để che mắt thiên hạ, mà chính là ông cần tìm một người để thay thế Tiểu-Phàm, và nhân vật Đông chính là ông. Ông không có cách nào làm cô Tiểu-Phàm sống lại nên ông rắp tâm tìm một Tiểu-Phàm khác. Bởi vậy ông đã sắp đặt cho tôi ở phòng của Tiểu-Phàm, để cho tôi đọc nhật ký của nàng, và cái thâm ý của ông là ông muốn cho tôi thay hồn đổi xác, để trở thành Tiểu-Phàm của ộng nhưng ông đã lầm, trong thiên hạ, không bao giờ có hai người giống nhau cả về tâm hồn lẫn thể chất, tôi cũng không thể và không ưng biến thành Tiểu-Phàm. vậy tôi xin ông tôi thôi.

- Xin cô hãy bình tĩnh một chút, Dư tiểu thơ!

Thái độ của ông ta bỗng trở nên thâm trầm và nghiêm túc, ông nói:

- Óc liên tưởng của cô tuy già dặn nhưng phần xét đoán không được chu đáo, vì lẽ thứ nhất, Tiểu-Phàm vẫn còn sống! Thứ nhì tôi không phải là Đông.

- Ồ! Thế ư?

Tôi bàng hoàng hỏi.

- Cô thử nghĩ xem Đông chỉ lớn hơn Tiểu-Phàm có 4 tuổi mà Tiểu-Phàm năm nay chẳng qua mới có 22, thì Đông cũng chỉ vào khoảng 27 gì đó. Còn tôi, tôi đã 37 rồi, đâu là một bằng chứng khá rõ rệt.

- Thế...

Tôi dừng lại một hồi, mới hỏi.

- Thế ông bảo tôi phải làm cái gì? nếu Tiểu-Phàm chưa chết, tại sao ông phải tìm một người giống Tiểu-Phàm?

Ông trầm ngâm giây lát, điếu thuốc trên tay cháy một đoạn dài, đôi mắt ông nhìn ra ngoài cửa sổ trong có vẻ mơ màng, não nuột. Trên vầng trán dưới mày chứa đựng nét ưu tư, khiến gương mặt ông ta trở nên nghiêm trang, lạnh lùng như một pho tượng sung mãn linh hồn và sinh khí của nhà điêu khắc vĩ đại, khiến cho người nhìn vào cảm thấy rung động.

- Câu chuyên cần phải kể từ đầu, tôi hy vọng cô sẽ có đủ nhẫn nại để nghe.

Thạch Phong chậm rãi nói, tôi có thừa sức nhẫn nại vì thú thật, thần sắc của Thạch Phong làm tôi cảm động, giọng nói của ông ta làm tôi say sưa. Tôi lẳng lặng ngồi nghe Thạch Phong thuật lại câu chuyện:

- Trước khi bắt đầu câu chuyện, tôi cần phải nói rõ sự liên hệ giữa họ Thạch và họ Nghê.

Ngày xưa, ở quê tôi có hai họ Thạch, Nghê, hai gia tộc lớn nhất vùng. Từ năm đời trước đây họ Thạch và họ Nghê, giầu có ngang nhau, với bao ruộng vườn bát ngát và con cháu đầy đàn.

Cả hai họ đều là dòng dõi nho gia lễ giáo và cùng giữ nghiệp nông, trong họ đều có con cháu tài ba, họ giỏi đỗ cao, lại nữa hai họ vốn có tình giao hữu và đã làm xuôi gia với nhau. Cứ thế, đến đời của tổ tiên tôi, đã có một cuộc hôn nhân trắc trở xảy ra. Một người con trai họ Thạch, có thể là ông cố hoặc ông sơ của tôi gì đó, để ý một cô con gái của họ Nghê. Nhưng có cái là vị này đã có vợ từ sớm, thanh danh của họ Nghê lại không thể nào gả con làm thϊếp. Vì thế, ông sơ của tôi mới tìm đủ trăm phương ngàn kế đem người vợ chính thức trả về gia đình bên vợ. Dĩ nhiên là ông tìm cách nói xấu hoặc kiếm chuyện đuổi vợ đi để dễ bề cưới cô con gái họ Nghê. Người vợ chính thức này uất ức phẫn hận nên nuốt á phiện tự vẫn. Lúc lâm chung, bà ta còn nghiến răng nguyền rủa:

- Họ Nghê sẽ đời đời bất đắc thiện chung; nếu con cháu họ Nghê và họ Thạch yêu nhau, Trời sẽ phạt họ phải chia lìa nhau!

Nghe đâu, cũng bắt đầu từ đó. họ Thạch và họ Nghê mắc phải lời nguyền, không sao thoát khỏi những vận mệnh ác nghiệt đeo đuổi. Dĩ nhiên, đây chỉ là lời đồn, và những truyền thuyết không làm sao giải thích được. Nhưng quả thật là từ đó họ Nghê cũng suy đồi lụn bại, và giữa họ Thạch và họ Nghê bắt đầu những nghiệp chướng không giải thoát. Càng khó hiểu hơn nữa là cũng bắt đầu từ đời ấy về sau, hai họ Thạch, Nghê cơ hồ như đời nào cũng có hai kẻ yêu nhau, và cũng đều có một kết cục, vô cùng bi thảm. Người đầu tiên là ông sơ tôi. Sau khi vợ chết, ông cưới người con gái họ Nghê, làm kế thất, ba năm sau, người con gái ấy mắc bệnh điên mà chết, người chồng vì hối hận và đau khổ nên cũng lìa đời, giữa tuổi trẻ trung. Người dân quê đều tin chắc rằng: lời trù ếm kia đã trở thành ác qủy nó bám riết lấy con cháu Nghê gia. Và mỗi đời, họ Nghê đều có một người mang bệnh điên. Cứ thế, nhân số mỗi ngày mỗi ít đi. Đến đời ông nội tôi thì chỉ còn mỗi một người con trai độc nhất. ông nội tôi và ông nội Tiểu-Phàm, từ nhỏ đã là bạn thân với nhau. Lớn lên hai người đã từng học chung một trường và kết làm anh em kết nghĩa.

Thêm Bình Luận