Chương 8: Tư Thừa Thiên

Mười lăm phút sau, chiếc xe quân dụng chở học sinh năm nhất quay trở lại học viện quân sự quân khu sáu.

So với các tòa nhà khác, Học viện quân sự quân khu sáu khu học viện quân sự chắc chắn là hùng vĩ và đồ sộ hơn nhiều.

Đặc biệt là bức tượng hình người khổng lồ đẹp trai ở cổng trường, đứng trang nghiêm ở đó, uy nghiêm và lạnh lùng, làm người nhìn sinh ra sợ hãi.

Nhân vật trên bức tượng này là người sáng lập Học viện Quân sự quân khu sáu, tướng quân của quân khu sáu, thượng tướng Tư Thừa Thiên.

Năm ngôi sao vàng trên đồng phục thể hiện địa vị cao quý vô song của anh ở quân khu sáu.

Trong xe, tất cả học sinh và giáo viên đều cung kính cúi chào.

Quyền Gia Vân cũng làm theo, nhưng đôi mắt nhìn pho tượng anh tuấn kia lại hơi híp lại.

Ở thời đại này, võ giả chia làm chín cấp, mỗi cấp lại có chia thành chín tầng.

Vị thượng tướng Tư Thừa Thiên này là cường giả đứng đầu nước Hoa Hạ, hiện giờ hai mươi tám tuổi đã là cấp ba tầng năm đỉnh.

Tu vi cấp ba tầng năm đỉnh, tương đương với tu vi Kim Đan kỳ trung kỳ, có thể nói cũng ngang với Quyền Gia Vân trước kia.

Trước kia Quyền Gia Vân tu luyện ba mươi năm, cũng là tu vi Kim Đan trung kỳ.

Nhưng là tuy tu vi không chênh lệch nhiều, nhưng nếu thật đối chiến, thể tu không tu thuật pháp sẽ kém hơn linh tu rất nhiều.

Hơn nữa với thể tu, điển hình giai đoạn đầu tu luyện tiến cấp khá dễ dàng, càng về sau càng khó, Quyền Gia Vân còn chưa từng thấy thể tu giả đại thành ở Thương Lan Tinh.

Nhìn pho tượng kia, Quyền Gia Vân cười, nếu anh là mạnh nhất, vậy lấy anh ta làm mục tiêu trước.

Nghĩ như vậy, Quyền Gia Vân mới phát hiện không phải chỉ có một mình cô nghĩ như vậy, vị thiếu niên Tiêu Thiên Hạo này bên cạnh cô hiển nhiên cũng coi Tư Thừa Thiên là mục tiêu phải vượt qua, ánh mắt của cậu ta quá rõ ràng.

Sau khi bái biệt pho tượng thượng tướng, chiếc xe quân dụng chạy vào trường.

Học viện quân sự do người thống trị khu sáu người thành lập này vẫn chiếm một diện tích rất lớn trên mảnh đất hạn hẹp này, từng dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau trong khuôn viên trường, chỉnh tề trật tự, giống như một đội quân đang duyệt binh.

Chiếc xe quân dụng đưa tất cả các học sinh đưa về khu phòng ngủ số 4.

Nhưng, xe dừng, Quyền Gia Vân lại ngồi không nhúc nhích.

Cô không nhúc nhích, Tiêu Thiên Hạo cũng đành ngồi không nhúc nhích.

Những nữ sinh kia tuy một đám ghen ghét Quyền Gia Vân muốn chết, muốn kéo cô đi, nhưng bởi vì Tiêu Thiên Hạo còn ngồi ở kia, những người khác cũng không dám lập tức đi thu thập Quyền Gia Vân, vì thế từng bước từng bước không vui xuống xe.

Trong quá trình học sinh lục tục xuống xe, mãi cho đến khi Hạ Chính Hạo đi qua người Quyền Gia Vân, Quyền Gia Vân mới lên tiếng.

Cô nhìn sườn mặt đẹp của thiếu niên, cười tươi như hoa nói:

“Hạo ca ca, thật cảm ơn anh hôm nay đã chăm sóc em, sự chu đáo này, về sau em nhất định sẽ báo đáp anh gấp bội.”

Tăng lớn âm điệu, mang theo ý nhị đặc biệt, vô cùng êm tai.

Lời này vừa nói ra, người còn chưa xuống xe có phản ứng khác nhau.

Người không hiểu rõ còn cho rằng Hạ Chính Hạo thật sự chăm sóc cô.

Người biết chuyện lại có hơi sợ hãi, lúc này Hạ Chính Hạo và Mạc Sân Sân chính là như thế, hai người bọn họ có thể nghe ra ý tứ thật sự của báo đáp gấp bội này.

Hai người khựng bước, một khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Giây tiếp theo, Hạ Chính Hạo mím môi, sắc mặt như thường xuống xe, nếu không phải hắn bước nhanh hơn, gần như nhìn không ra hắn có cái gì khác thường, mà Mạc Sân Sân lại không bình tĩnh bằng Hạ Chính Hạo, cô ta sợ Quyền Gia Vân nói gì đó với mình, theo sau chạy vội xuống xe.

Quyền Gia Vân nhìn một màn này, cong mắt, trong mắt để lộ ra cảm xúc sung sướиɠ.

Tiêu Thiên Hạo híp mắt nhìn một màn khác thường này.

Thẳng đến khi tất cả mọi người xuống xe, Quyền Gia Vân cũng đứng lên đi xuống xe, cậu ta mới nhìn chằm chằm vào cô và hỏi:

“Cô đã làm gì bọn họ?”

Quyền Gia Vân cười hỏi lại một câu:

“Tôi thì có thể làm gì bọn họ?”

Ánh mắt Tiêu Thiên Hạo chợt lóe, biết không hỏi ra cái gì từ trong miệng cô, vì thế nhìn bóng dáng cô đi về ký túc xá, ngược lại mời:

“Cậu không đi ăn cơm chiều sao? Tôi mời.”

Quyền Gia Vân cũng không quay đầu lại phất phất tay.

“Không được, cậu tự mình đi ăn no một ít đi!”

Tiêu Thiên Hạo nhìn chằm chằm bóng dáng cô một hồi, mới rời đi.

Quyền Gia Vân căn bản chưa từng để ý tên nhóc phía sau, cô đang bận nhìn tòa nhà ký túc xá riêng biệt giữa tòa nhà ký túc xá nam và ký túc xá nữ.

Những gì Quyền Gia Vân nhìn thấy là nơi ở đặc biệt do Học viện quân sự quân khu 6 cung cấp cho người đứng đầu, dưới tình huống đất đai khan hiếm hiện giờ, tòa nhà ký túc xá độc lập thể hiện địa vị siêu nhiên của người đứng đầu.

Đó là niềm vinh dự mà bất cứ học sinh nào cũng khao khát.

Người đứng đầu đại diện cho người mạnh nhất của một khóa học sinh.

Người đứng đầu không đơn thuần chỉ là có thể hưởng thụ các đãi ngộ đặc biệt trong học viện, mà còn có đặc quyền ra lệnh cho học sinh cùng khóa.

Học viện quân sự quân khu 6 có tổng cộng bốn niên cấp, ba niên cấp khác đều có người đứng đầu tương ứng.

Chỉ có nhóm của Quyền Gia Vân lần này, vì là học sinh năm nhất nên cuối năm mới có thể cạnh tranh vị trí đứng đầu.

Cho nên vị trí người đứng đầu năm nhất vẫn trống.

Quyền Gia Vân nhìn tòa nhà ký túc xá độc lập kia, cười cười, vì thúc đẩy học sinh cạnh tranh, thật là biết chơi.

Nói một chút về vấn đề cấp bậc.

Võ giả trên địa cầu: Cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn, cấp năm, cấp sáu, cấp bảy, cấp tám, cấp chín, mỗi cấp lại chia thành chín tầng.

Cấp bậc tu sĩ: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.