Chương 4: Hành thích

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lâm Thanh lặng lẽ bám theo Vương gia, từng bước chân nhẹ nhàng như làn khói mỏng. Đêm nay, ánh trăng bạc chiếu sáng khắp nơi, tạo nên bức tranh tuyệt mỹ của cảnh đêm huyền ảo. Vương gia dừng bước trước một người lạ mặt, khuôn mặt người kia bị che khuất bởi chiếc mũ rộng vành.

"Vương gia, tất cả đã chuẩn bị xong." giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo sự bí ẩn khó đoán.

"Rất tốt. Chúng ta không thể để xảy ra sai sót nào.” Vương gia đáp lại, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua.

Lâm Thanh núp sau tán cây, cố gắng lắng nghe từng từ, nhưng âm thanh chỉ như gió thoảng qua tai. Một chút hồi hộp dâng lên trong lòng cậu, nhưng cậu không dám lơ là, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi. “Tên vương gia này đang suy tính chuyện gì?”

Bỗng nhiên vương gia liếc nhìn qua hướng cậu đang ẩn, ánh mắt sắt bén như xuyên thủng qua tán cây mà nhìn. Người Lâm Thanh như cứng đờ. “Không lẽ…” Tuy nhiên vương gia lại qua phân phó cho tên thuộc hạ bên cạnh.

Cuộc gặp gỡ chỉ diễn ra trong chốc lát, Vương gia quay bước lên xe ngựa trở về phủ. Lâm Thanh lặng lẽ rút lui, không để lại một dấu vết, bóng dáng khuất dần trong màn đêm. Trên đường trở về, cậu tự hỏi mình về cuộc đối thoại vừa rồi, cảm giác như có điều gì đó rất quan trọng mà cậu chưa hiểu rõ, cả ánh mắt đó của vương gia.

Trở về nơi ẩn náu, Lâm Thanh gặp Nguyên, người bạn thân tín của mình, đang ngồi bên bàn uống trà.

"Nguyên, có tin tức gì mới không?" Lâm Thanh hỏi, giọng nói mang theo chút lo lắng.

"Nghe nói sắp tới sẽ có đại hội săn bắn, tất cả đại thần và Vương gia đều sẽ tham dự," Nguyên đáp, mắt không rời tách trà trong tay.

"Đại hội săn bắn? Đây chính là cơ hội tốt." Lâm Thanh trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt lóe lên ý định.

"Đúng vậy, nhưng ngươi định làm gì? Đối với đại hội lần này, không chỉ mình ngươi có ý định, ngươi hiểu ta chứ?" Nguyên ngước mắt nhìn Lâm Thanh, ánh mắt lộ rõ sự suy tính.

"Đương nhiên ta biết. Ta sẽ trà trộn vào đám tùy tùng chăn ngựa. Vừa có thể che giấu được thân phận, vừa dễ bề hành động." Lâm Thanh quyết định.

Nguyên đặt tách trà xuống, đôi mắt vẫn đầy lo âu. "Ngươi có chắc không? Đại hội săn bắn là sự kiện quan trọng, an ninh sẽ rất nghiêm ngặt."

"Yên tâm, ta biết mình phải làm gì," Lâm Thanh mỉm cười, lòng đầy quyết tâm. "Nếu không thử, ta không bao giờ biết được khi nào sẽ có cơ hội lần nữa."

Nguyên thở dài, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. "Được rồi, ta sẽ hỗ trợ ngươi bằng mọi cách có thể. Ngươi cần gì?"

“Ta muốn ngươi ra ngoại thành phía Tây giúp ta…”

Dưới ánh trăng mờ, hai người cùng nhau bàn tính kế hoạch, trong lòng mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau. Những ngọn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ và tiếng thì thầm của màn đêm huyền bí.