Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 4: Liệt Quốc ‘ Hạo ’ Vương gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày an nhàn như vậy được đâu mấy hôm, Tiếu Tuyết càng ngày càng khó chịu, mỗi ngày thật sự là khổ sở, không TV, không Internet, không đi dạo phố, lại không có tri tâm bằng hữu, một người duy nhất xem như ‘tri tâm’ là Tình nhi, chung quy cũng không phải người thế kỉ 21 tân tiến, rất nhiều ý tưởng cũng không thể chia sẻ cùng nàng, nói ra Tình nhi có thể còn cho là mình có vấn đề, chỉ có thể không nói, giống như hôm nay nàng ngẩn người đã lâu, ngẫm lại hiện tại rốt cuộc phải làm những gì thì đột nhiên vừa suy nghĩ ra một ý, nghĩ đến lúc còn rất nhỏ mẹ có bắt nàng học qua đàn tranh, hiện tại không phải thời điểm tốt sao, ở cổ đại hình như đàn tranh cũng không tệ, nàng lại có thể gϊếŧ thời gian. Luôn nói là làm, Tiếu Tuyết lập tức thực hiện.

"Tình nhi, ở đây có đàn tranh không, tỷ muốn học một chút."

"Tiểu thư, người không phải mất trí nhớ sao, hiện tại còn nhớ rõ đàn tranh sao?"

Nghe Tình nhi nói như vậy, phỏng chừng kiếp trước Lý Mị Nhi cũng biết đàn tranh, nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, Lý Mị Nhi là tiểu thư Tướng Quân phủ, sao lại không biết đàn tranh.

"Tình nhi, ta chỉ là muốn đánh đàn thử xem sao, không biết mình có thể đàn được không, coi như là luyện tập đi!"

"Tiểu thư, người chờ chút, nô tỳ đi ra ngoài, một lúc sẽ trở về!"

Khụ! Thật sự là nhàm chán, cũng không biết khi nào thì có thể nhìn thấy Vương gia, đến lúc đó còn phải đưa cái gọi là ‘ hưu thư ’ cổ đại cho hắn, thật sự là đau đầu. Tiếu Tuyết còn có một nguyện vọng rằng mình có thể đi ra ngoài, tìm được một cao nhân, xem thử bản thân kiếp này còn có cơ hội trở lại hiện đại không, nhớ đi nhớ lại khiến Tiếu Tuyết rất đau buồn, ba, mẹ, em trai, mọi người có khoẻ không, có còn nhớ đến con không? Biết con còn trên đời này không. Hu hu hu •••

"Tiểu thư, tiểu thư!" Tình nhi ôm đàn tranh chạy từ từ tới "Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy, mắt hồng hồng, tiểu thư không thoải mái chỗ nào?"

Tiếu Tuyết phục hồi tinh thần lại "Không có việc gì, Tình nhi, tỷ chỉ là nhớ nhà thôi."

"Tiểu thư, nếu nhớ nhà, chúng ta có thể thỉnh cầu Vương gia cho chúng ta hồi phủ Tướng quân một chuyến." Tình nhi nào biết Tiểu Tuyết nói nhà là nhà nào đâu!

"Về sau rồi nói, Tình nhi, đem đàn tranh cho tỷ xem." Tình nhi đem đàn tranh đưa cho Tiếu Tuyết, kỳ thật Tiếu Tuyết cũng không nghiên cứu kỉ về đàn tranh, chỉ là lúc bé mẹ nói muốn rèn luyện thiên phú âm nhạc cho Tiếu Tuyết, cho nên bắt học sơ qua, cũng không biết bây giờ còn có thể đàn được không.

"Tiểu thư, nô tỳ pha ly trà cho người nhé." Tình nhi vui vẻ đi lấy trà, trong lòng cảm thấy tiểu thư như vậy, mình nhìn thôi cũng thây vui vẻ theo, tiểu thư thay đổi, không còn nhu nhược như trước đây

Vận động nửa ngày cuối cùng nàng có thể đàn ra một khúc nhạc rồi, tin tưởng không được bao lâu là có thể đàn ra một bản nhạc tuyệt mĩ. Hiện tại ngẫm lại phải cảm ơn mẹ khi đó đạ có lòng đào tạo nàng như vậy, khiến nàng bây giờ ít nhất có thể dùng nó để gϊếŧ thời gian nha, ha ha!! Ở trong lòng nàng nói với mẹ: "Thanks you – Mother!".

Trong sân Vương phủ, một thân y phục nâu bao lấy thân mình thon dài, bóng dáng cao thẳng làm cho người ta nhìn có cảm giác kính sợ.

"Vương gia, trong Vương phủ hết thảy đều bình thường, Mị Vương phi cũng tựa như thường ngày, bất quá …"

"Nói."

Trương Thanh chấp tay lại, nhẹ nhàng nói: "Mị Vương Phi hình như là mất trí nhớ, bất quá là thật hay giả cũng không biết, theo thuộc hạ tra ra Vương phi hiện giờ cùng trước kia có điểm bất đồng, hiện tại không có việc gì thường xuyên đánh đàn, giống như chẳng quan tâm đến ai."

Nghe Trương Thanh nói xong, khoé miệng Liệt Hạo tà mị hơi hơi nhếch lên, "Hừ… mất trí nhớ, để xem nàng ta lại muốn giở mánh khoé gì." Cũng không phải Lý Mị Nhi không tốt, mà là người khác nói nàng nhu nhược, cô độc, chính mình cảm thấy đó là làm ra vẻ thế thôi, bằng không khi nhìn thấy hắn cũng giống những người con gái khác, liền quyến rũ hắn. Ngẫm lại trong thiên hạ to lớn, người có thể thoát khỏi sức quyến rũ của hắn còn chưa được sinh ra đâu.

"Trương Thanh, từ đó tới giờ chúng ta chưa ghé qua Mị viện, hôm nay bổn vương rãnh rỗi không có việc gì, đi xem Mị Vương phi sao lại mất trí nhớ đây." Hắncước bộ mạnh mẽ, tiêu sái hướng phía viện của Lý Mị Nhi mà đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »