Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Gia Yếu Đọa Lạc

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hạ triều, ở ngự hoa viên.

"Tiểu thúc, ta đánh thế nào." Hoàng đế hạ quân cờ trong tay xuống, không ngẩng đầu lên nói với vương gia.

"Tốt." Lòng dạ vương gia bây giờ có ở trên bàn cờ đâu, mơ mơ màng màng thuận miệng trả lời.

"Tiểu thúc." Hoàng đế hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút dò xét.

"Hả?" Cơ mà vương gia hoàn toàn không biết.

"Ván cờ này sợ là người thua rồi."

"Ừ......" Vương gia ngơ ngác đáp lại.

Lúc này y mới đem lực chú ý dời về phía bàn cờ, phát hiện quân mình đã bị bao vây tứ phía, không thể phán kích trước trận hình ác liệt của đối phương.

Vừa nãy chơi cờ, Tiêu Ngôn rõ ràng giống như một hồ nước bình thản.

Bất đắc dĩ, Vương gia chỉ có thể nhận thua.

"Lâu không chơi, bệ hạ lại lên tay rồi."

"Quá khen quá khen, đều là thừa tướng dạy cho ta thôi."

"À..."

Cả ngự hoa viên nhất thời yên lặng.

Bỗng nhiên có một cơn gió thổi đến, lá liễu khẽ bay bay trong gió, làn nước hồ trong vắt gợn nhẹ sóng hòa trong lá xanh, càng tôn lên vẻ đẹp tinh khiết của đóa sen tuyết trắng trong hồ, khung cảnh càng thêm yên tĩnh.

Hoàng đế muốn phá vỡ sự tĩnh lặng ngột ngạt này, liền nói:

"Sức khỏe thừa tướng dạo này hình như càng ngày càng kém, liên tục xin nghỉ. Hắn cũng đã gửi đơn từ quan cho trẫm, nhưng trẫm vẫn có chút luyến tiếc nhân tài này, mất đi hắn cũng như mất đi một trụ cột của nước nhà."

Vương gia bây giờ mới nghĩ lại, quả thật hôm nay thượng triều không thấy thừa tướng tới.

Vì thế trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: "Bệ hạ, không bằng để tối nay thần đến phủ Thừa tướng."

.........

Xuất cung, hồi phủ.

Đương nhiên trong lúc thượng triều vương gia cũng không quên sai người đến Trường Nguyệt Lâu bí mật bắt tên tiểu quan lớn gan kia về.

Bất quá chưa đợi được đến khi bắt được tiểu quan về thì.

Lại đến giờ phải đi thăm hỏi thừa tướng mất rồi.

Vương gia nuốt hậm hực vào trong lòng, cắn môi bước lên xe ngựa.

Mặc dù nói rằng Tiêu Vu phải đi thăm bệnh Thừa tướng, nhưng y nói cho cùng thì cũng mang thân phận Vương gia tôn quý.

Thành ra lại biến thành Thừa tướng mang bệnh thiết đãi Vương gia.

Điều này làm Tiêu Vu hơi áy náy.

Đi vào phủ Thừa tướng nhận xét, Thừa tướng là một người tao nhã.

Lâm viên bài trí theo phong cách Giang Nam, hành lang uống cong giữa một mảng u tịch.

Cột chống trạm trổ, cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy giữa hồ sen thoang thoảng hương thơm, đẹp không sao tả xiết.

Tiểu tư dẫn y đến tiểu khê (chỗ nghỉ ngơi) bên một khóm hồng hoa rồi cáo lui.

Ngồi một lúc thì Tiêu Vu buồn chán đứng lên đánh giá xung quanh, lơ đãng đảo mắt, liền thấy một người đáng ra lúc này y không hề nghĩ sẽ thấy người đó.

Phản ứng đầu tiên là, thảo nào tâm phúc mãi không về, hóa ra là tiểu quan này bị đưa đến phủ Thừa tướng.

Phản ứng thứ hai là, Thừa tướng đại nhân ơi là thừa tướng đại nhân! Uổng công bổn vương cùng điện hạ xem trọng ngươi như thế, vậy mà ngươi lại cáo ốm để chim cò với tiểu quan!?

Ở xa xa, dưới ánh trăng, mỹ nhân tựa hồ đã nhìn thấy vương gia, hướng y nhẹ nhàng mỉm cười.

Khí chất kia, quả nhiên là tố liên bàn trong vắt, u lan bàn thanh hoa.

Tiêu Vu bị nụ cười kia làm cho chập mạch mất rồi.

Mỹ nhân trong giây lát đã phóng đại trước mặt y.

"Không thể tưởng được còn có thể gặp lại ngươi, ta còn nghĩ ngươi không bao giờ muốn gặp ta nữa." Mỹ nhân cười đến mặt mày loan loan, không hề ác ý.

"Ngươi....ngươi....ngươi...." Mở miệng, Tiêu Vu phát hiện khả năng ngôn ngữ của mình mất rồi.

Đành phải tức giận đến hai mắt đỏ bừng, như một tiểu bạch thỏ đang tức giận.

Trong mắt mỹ nhân thì, biểu cảm này thật là đáng yêu.

Vì thế nhân lúc Tiêu Vu còn đang trợn mắt nhìn, mỹ nhân liền cúi đầu xuống.

Khẽ hôn một cái lên hai má người ta, cảm thấy vẫn không đủ liền lưu luyến lấn tới vành tai.

"Ngươi đang làm cái gì!?" Vương gia mãi mới tìm lại được thần chí, lớn tiếng quát.

"Như ngươi thấy, làm chuyện thích hợp làm vào ban đêm."

"Ngươi...ngươi...ngươi" Vương gia bị chọc giận xù lông! Đứng phắt dậy nắm lấy tay mỹ nhân, hung dữ nói: "Ta còn đang lo không bắt được ngươi! Không nghĩ ngươi cư nhiên dâng mình đến cửa! Đi! Theo ta về phủ!"

Như vậy, Vương gia bị chọc tức đã quên sạch lý do mình đến phủ thừa tướng làm gì, trước ánh mắt kinh ngạc của tiểu tư phủ Thừa tướng, kéo mỹ nhân lên xe ngựa về phủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »