Chương 19: Hiện tại biết sợ?

Thân thể lả lướt, yêu kiều, Hám Thủ Quy không chút do dự mà hôn lên, nghiền áp cánh môi phấn hồng, dùng sức gặm cắn như đang xác minh cái gì. Cho đến khi Quý Uyển đau đến nhịn không được mà buông khớp hàm ra, hương rượu nồng đậm theo đó dũng mãnh ập vào trong khoang miệng, lưỡi mềm bị hút sinh đau, nước đút vào trong cổ họng đều có vị nho nhàn nhạt.

“Ô ô!!”

Nàng run rẩy mãnh liệt, theo bản năng muốn dùng cây trâm giấu bên dưới hướng tới Hám Thủ Quy nhưng bàn tay lúc này đã trống không.

Đôi tay ra sức đấm đánh lên vai hắn. Càng như thế, hắn càng dùng sức bóp lấy eo nàng. Người bại trận trước tất nhiên là Quý Uyển. Bàn tay cường ngạnh của nam nhân vịn ở eo nàng dường như muốn bóp gãy, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, tùy ý hắn đoạt lấy.

Nàng ngoan rồi thì hắn cũng không tàn nhẫn như vậy nữa, lưỡi to thô lệ cuốn lấy lưỡi phấn kéo ra, môi mỏng chậm rãi hút hai cánh môi mềm mại của Quý Uyển, nơi có vị ngọt ngào làm hắn lưu luyến.

Hắn phát hiện, chỉ cần thấy nàng thì hắn sẽ lập tức phấn khởi, máu khắp người sẽ sôi trào, chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng, dung nhập vào xương cốt.

Xúc động đáng sợ như vậy thay đổi theo thời gian tiếp xúc với nàng ngày càng nhiều thì càng thêm rõ ràng.

Vành mắt Quý Uyển lại đỏ, khóe mắt ẩm ướt lấp lánh, đáng thương sợ hãi nhìn Hám Thủ Quy, rõ ràng là bị hành đọng vừa rồi của hắn dọa sợ rồi. Trong nháy mắt kia, nàng cho rằng hắn muốn gϊếŧ mình.

Người trong đại điện đã sớm lui hết, không gian rộng rãi, xa hoa, lãng phí chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Hôm nay nàng rất đẹp.”

Quý Uyển mặc váy tay áo rộng, uyển chuyển xu lệ nói không nên lời, so với phục sức diễm lệ của Cao Xương thì váy hoa như vậy tựa hồ thích hợp với nàng hơn. Ngón tay thon dài lãnh léo xẹt qua gương măt nàng, tựa như hoa đào mùa xuân ửng đỏ vào tháng tư làm Hám Thủ Quy nhịn không được mà tán thưởng.

Quý Uyển thở gấp, tầm mắt dừng ở trên thảm dài, trâm phượng lưu li đã rơi cách đó không xa. Nàng vừa khẽ cắn làn môi tê dại, không chịu để ngón tay của Hám Thủ Quy cắn vào trong miệng, vừa lén lút duỗi tay với lấy cây trâm.

Cuối cùng, đầu ngón tay đã chạm đến chút hơi lạnh, chạm chạm… Nàng thậm chí còn không có chút do dự mà nắm lấy trâm lưu li sắc nhọn liền chọc lên người Hám Thủ Quy.

“A!”

Hắn tiện tay bắt được cổ tay nàng, không chút để ý mà dùng ánh mắt âm trầm nhìn trên bàn tay căng chặt của nàng. Đót ngón tay thon dài, trắng nõn, tinh tế, duy chỉ có trâm lục lưu li trong suốt kia là chướng mắt cực kỳ. Môi mỏng yêu dị của hắn hơi nhếch, hung hăng bóp lấy cổ tay nàng.

Quý Uyển đau đớn, lập tức rơi lệ, trơ mắt nhìn cây trâm trong tay rơi xuống thảm dài.

“Muốn gϊếŧ ta?” Hám Thủ Quy cười lạnh, giơ tay nhặt cây trâm thật dài kia lên, ánh mắt sâu kín, hờ hững đến đáng sợ. Một tay kiềm chế Quý Uyển, một tay quơ quơ cây trâm trước mắt nàng, hắn trầm giọng nói: “Còn nhớ rõ đêm qua ta nói gì không?”

Quý Uyển bị hắn ấn trong lòng đã sớm sởn tóc gáy, hơi thở phun ra đều tràn ngập sợ hãi. Nàng nhớ rõ ràng từng chữ hôm qua hắn nói, sao có thể quên.

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì!”

Mắt thấy hắn ép cây trầm càng lúc càng gần, đầu trâm lưu li được mài giũa sắc nhọn mơ hồ lóe ra ánh sáng rét lạnh, khó khăn dán trên má phấn hơi nóng của nàng, dọa Quý Uyển co rúm lại, muốn tránh đi.

Hám Thủ Quy rất có hứng thú dùng cây trâm dao động giữa mày nàng, chậm rãi miêu ta hình dáng tinh xảo của nó. Nhìn mí mắt thật dài như cánh bướm kia run rẩy, lục sắc trong đối mắt kia càng đậm hơn.

“Hiện tại biết sợ? Vừa rồi muốn dùng thứ này chọc ở nơi nào của ta?”

Quý Uyển sắc mặt trắng bệch, ý thức hỗn loạn vừa rồi lại khẩn trương lên. Cầm cây trâm căn bản không muốn đâm ở nơi cụ thể nào, nếu có thể, nàng thật muốn cắm trên cổ hắn, như vậy sẽ chết tương đối nhanh.

“Ta… Nếu không phải ngươi như thế trước thì ta… Ta, ta cũng sẽ không…” Đối mặt với Hám Thủ Quy, Quý Uyển vừa sợ vừa lo. Bị hắn cầm trâm đe dọa, đoán không ra hắn rốt cuộc muốn làm gì, gϊếŧ nàng sao? Điểm này nàng cũng không hoài nghi, lần đầu tiên gặp, loan đao đặt trên cổ nàng còn dính máu mà, chỉ cần hắn động tay một chút thì nàng có khả năng đã sớm mất mạng.

“Như thế nào, sợ ta sẽ gϊếŧ nàng?” Ý cười trên khuôn mặt trắng nõn, tuấn mỹ của hắn thật sâu. Nhớ nhung dư vị thơm ngọt trong khuôn miệng thuộc về nàng, hắn hạ cây trâm xuống, nhẹ dán trên cần cổ tuyết trắng phập phòng của nàng. Đẩy vạt áo hoa gấm vóc đi, dấy vết hắn lưu lại hôm qua trên đó vẫn rõ ràng như cũ.

Quý Uyển nhắm chặt mắt không nhìn hắn, loại tư vị giống như bị lăng trì thật không dễ chịu. Kinh sợ chờ đợi trong khủng hoảng còn không bằng cái chết thống khoái đi.

“Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta thì nhanh lên! Bị ngươi tra tấn thì không bằng ta chết đi!” Sắc xanh lưu li nhẹ xoay chuyển trên da thịt ôn nhuận như tuyết ngọc, sắc thái rõ ràng dị thường, Hám Thủ Quy bỗng nhiên kéo cạp váy bên hông nàng ra rồi thúc eo một cái. Vạt áo nghiêng nghiêng lập tức mở rộng ra, lụa sa tanh mỏng rơi xuống đầy đất.

“Ngươi! Ngươi không phải lại muốn tiền da^ʍ hậu sát hả?” Quý Uyển trừng to mắt, thất thanh kêu to, luống cuống tay chân kéo váy áo lại. Eo thon bị hắn ôm trong ngực như cũ nên chẳng mảy may thoát được. Hậu tri hậu giác mới phát hiện lời mình vừa nói có chút ngu ngốc, nàng vội không ngừng nói: “Ngươi vẫn nên trực tiếp gϊếŧ ta đi.”

“Trực tiếp gϊếŧ? Khó mà làm được, ta cảm thấy tiền da^ʍ hậu sát là một chủ ý không tồi.” Nam nhân kia dương môi, nụ cười càng yêu dã khϊếp người. Khó khăn lắm mới tìm được nữ nhân hợp tâm ý như vậy, hắn sao có thể bỏ được mà gϊếŧ nàng. So với đao kiếm lạnh như băng, dính đầy máu tươi đó thì hắn càng thích Quý Uyển trong lòng hơn.