Chương 24: Hám Nghĩa Thành và Hám Bình Xương

Hám Thủ Quy vừa mới đi không lâu thì Lai Lệ vào, trong ngực còn ôm gì đó. Vào trong điện phát hiện Quý Uyển vẫn đứng ở chỗ kia khóc to như cũ, nàng ta có chút sợ hãi bước qua.

“Nương tử đừng khóc, đây là đại vương tử phân phó đưa cho người này, nghe nói là cố ý mang về từ ngoài Vương đình…”

Lai Lệ còn chưa nói xong thì rổ hoa quả tinh xảo trong ngực đã bị Quý Uyển giật đi rồi ném xuống đất. Hoa quả tươi ngọt nàng ta chưa từng thấy qua bị Quý Uyển giẫm ra bã, rõ ràng là hận đại vương tử đến cực điểm. Nhất thời, Lai Lệ trơ miệng, cũng không biết nên nói gì, nhìn trái cây đầy đất chỉ cảm thấy đáng tiếc. Quý Uyển lại giận dữ dẫm đạp, lấy tất cả khổ sở trong lòng đều phát tiết trên đó, cuối cùng trực tiếp nằm liệt giữa mặt đất hỗn loạn. Nàng dùng tay ấn ngực, hít thở từng ngụm, tiếng khóc đã lạc đi, chật vật cực kỳ.

Bây giờ trái cây đã tổn hại, có không ít loại giống với rổ trái cây ngày ấy nàng mang về từ chỗ A Thành. Quý Uyển dần dần bình ổn vài phần, tựa hồ ý thức được gì đó.

“Thực xin lỗi, ta thất thố… Lai Lệ, năm nay là niên hiệu gì?”

Lai Lệ đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt rỗ liễu lên, muốn lau sạch mặt đất hỗn loạn thì lại bị Quý Uyển ngăn lại, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Thiên Chiếu năm thứ hai mươi sáu.”

Thiên Chiếu năm thứ hai mươi sáu? Thiên Chiếu hẳn là niên hiệu của Cao Xương vương hiện tại. Quý Uyển không nghĩ ra mà cắn ngón tây, nàng không rõ lịch sử, càng không phân biệt được niên hiệu của Cao Xương và Bắc Ngụy, trước kia thì không sao cả, nhưng mà A Thành…

“Ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên lặng một chút.”

Dựa lưng trên chiếc gối hình trụ, Quý Uyển bắt đầu lục lại hồi ức ít ỏi trong óc. Hẳn là năm 477 sau công nguyên, Cao Xương vương Hám Bá Chu qua đời, kế vị là con thứ Hám Nghĩa Thành, năm thứ hai, Hám Thủ Quy liền gϊếŧ đệ đệ đoạt vị!

A Thành… Hám Nghĩa Thành…

Nàng sớm nên đoán ra thân phận của hắn. Trước đây, thấy hắn có bộ dáng người Hán giống mình như đúc, chỉ nghĩ là quý công tử cư trú trong cung, lại quên Cao Xương vương có phi tần người Hán. Cùng cha khác mẹ, cũng khó trách Hám Thủ Quy lại làm như vậy.



Khi Hám Thủ Quy trở về, Quý Uyển đã dựa vào gối trụ ngủ rồi. Hoa quả hỗn độn đầy đất, nước quả uốn lượn, ngược lại hắn cũng đoán được trước. Đến gần nữ nhân gần như cuộn thành một đoàn nho nhỏ kia mới phát hiện trên má nàng còn vương nước mắt, có lẽ là khóc mệt rồi.

Trên làn váy gấm thật dài nhuộm đầy màu hoa quả, đôi hài thêu hoa trà trắng đã không ra hình dạng gì, hắn thậm chí có thể tưởng tượng nàng dậm chân dẫm loạn như thế nào, không khỏi lộ ra một ý cười nhạt. Hắn duỗi tay ôm Quý Uyển vào lòng, động tác nhẹ nhàng đến chính hắn cũng không phát hiện.

Vào trong lòng ngực, Quý Uyển ngủ say theo bản năng tìm tư thế thoải mái nhất, giống như đứa trẻ vặn vẹo trong lòng Hám Thủ Quy. Cái đầu nhỏ ghé vào trước ngực hắn rồi lập tức ngủ say bất động, ngoan đến không thể tưởng tượng.

Một giấc này mới đầu Quý Uyển còn ngủ cực thoải mái nhưng lúc sau liền có chút không thích hợp. Trong mê man, miệng nhỏ bị một vật mềm ướt nóng xông vào, lơi thở lạnh lẽo hỗn tạp trong khoang miệng, bất kể nàng đẩy như thế nào, trốn như thế nào cũng bị đồ vật kia cuốn lấy đầu lưỡi phát đau. Tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại nhưng trước ngực giống như bị một tòa núi lớn đè nặng, đến nỗi thiếu chút nữa nghẹt thở làm cho nàng gặp ác mộng liên tục, kinh hách không ngừng.

Tỉnh lại sau giờ ngọ, trong đại điện vô cùng oi bức. Nhìn váy ngủ trên người, Quý Uyển nhớ tới trạng thái dị thường trong mộng liền đi chân trần xuống giường, đến bàn trang điểm, nhìn một tấm kính bạc khảm đá quý Ba Tư trên chiếc bàn phỉ thúy. Quả nhiên, cái miệng anh đào nhỏ xinh trong gương hơi sưng đỏ, rõ ràng là bị người nào đó gặm cắn quá độ.

“Tên biếи ŧɦái!”

Không cần nghĩ cũng biết là ai làm, Quý Uyển nhịn không được mà phun ra một tiếng, lập tức ném gương lại bàn trang điểm. Lấy một cây trâm đòi mồi, tùy ý vấn tóc dài lên, dưới cần cổ tuyết trắng đã là một tầng mồ hôi mỏng.

Đi qua hành lang dài trong điện, Quý Uyển mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, một người là Lai Lệ đang dùng tiếng Cao Xương líu lo như chim hót, một người khác lại cực kỳ xa lạ, ngược lại cũng có thể nghe ra là nữ tử cực kỳ nhỏ tuổi.

“A, nương tử tỉnh rồi.” Lai Lệ vừa giúp Quý Uyển chắn gió nóng vừa vui cười: “Công chúa đã chờ người được một lúc rồi, còn cố ý mang quả canh lạnh tới, nương tử mau qua đi.”

Công chúa? Quý Uyển bị Lai Lệ kéo đến trung tâm đại điện, quả nhiên thấy một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ngay ngắn ở đó, ăn mặc cung trang dị vực cực kỳ hoa lệ. Phút chốc, nàng ấy đứng dậy đi lại đây, kéo lấy cánh tay của nàng.

“Chào tẩu tẩu, ta tên là Ba Phỉ Nhã, tên tiếng Hán là Hám Bình Xương. Người cũng thật đẹp, khó trách Vương huynh là người ý chí sắt đá cũng phải động tâm.”

Quý Uyển có chút không quen, cười mỉa nhìn về phía Hám Bình Xương. Tiểu công chúa này cùng huyết thống dị tộc nên mũi cao, mắt sâu giống Hám Thủ Quy, chỉ là đồng tử lại thiên về màu nâu, lông mi thật dài chớp chớp, vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn làm người ta nhịn không được mà sinh ra hảo cảm.

“Chào muội, ta tên là Quý Uyển.”

“Ta biết ta biết, Vương huynh đã nói với ta rất nhiều lần rồi! Khoảng thời gian trước ta không có ở Vương định, hôm nay trở lại liền gấp không chờ nổi mà tới đâu. Tẩu tẩu đừng trách, Vương huynh sợ người mới đến không quen nên mới bảo ta tới chơi với người đó.”

Hám Bình Xương nhỏ hơn Quý Uyển hai tuổi, là công chúa nhỏ nhất trong đám con cái của Cao Xương vương Hám Bá Chu, tính cách cực kỳ hoạt bát, chọc người ta yêu thích. Lôi kéo Quý Uyển ngồi uống, trong thời gian còn chưa đến một chén trà mà nàng ấy đã từ gọi tẩu tẩu sang tỷ tỷ, ánh mắt đồng tình nhìn Quý Uyển.

“Vương huynh cái gì cũng tốt, nhưng mà tính tình quá lạnh lùng, người không thân thiết bị hắn nhìn một cái đã sợ muốn chết. Uyển tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại ôn nhu, sao lại gặp phải hắn chứ, quả thực là một đóa hoa tuyệt sắc cắm lên trên bãi kia.”

Quý Uyển đang ăn quả canh lạnh Hám Bình Xương đưa tới, thiếu chút nữa phun ra luôn.

“Ha ha, lời này ta nói với tỷ tỷ thôi, người ngàn vạn lần đừng để cho Vương huynh biết. Hắn là người có thù tất báo, nếu biết ta nói bậy sau lưng hắn thì không chừng sẽ ném ta vào sa mạc làm thức ăn cho sói mất.”

“Khụ khụ, làm thức ăn cho sói?” Quý Uyển nhìn tiểu công chúa đáng yêu như vậy, nghĩ chắc là Hám Thủ Quy cũng không xuống tay được nhỉ? Hám Bình Xương lại cực kỳ nghiêm túc, ôm eo Quý Uyển liên tục gật đầu nói: “Lại còn không à? Trước kia, Nhị tỷ nói bậy về Đại vương phi, ban đêm liền bị Vương huynh ném vào sa mạc. Phụ vương cho người đi cứu nhưng Nhị tỷ đã trúng độc rắn, thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng mà đó cũng đáng lắm, ai bảo nàng ta bất kính với Đại vương phi.”

“Đại vương phi là mẫu thân của Hám Thủ Quy sao?” Quý Uyển bỗng nhiên tò mò hỏi.

“Đúng rồi, đáng tiếc Đại vương phi đã qua đời mười tám năm, đều do… Thôi, không nói chuyện này nữa. Uyển tỷ tỷ, ta cố ý mang theo chút lễ vật tới, người mau nhìn một cái xem có vừa ý không?” Hám Bình Xương chuyển chủ đề, lại khôi phục tư thái nghịch ngợm kia, lôi kéo Quý Uyển đứng dậy xem đồ vật nàng ấy mang đến. Quý Uyển hơi thất thần mà nói chuyện với Hám Bình Xương, trong lòng còn đang cân nhắc về mẫu thân của Hám Thủ Quy.

Qua đời đã mười tám năm…