Chương 5: Thật ngọt, có vị nho

Không có dải lụa choàng lên để che lấp dáng người thiếu nữ nên nó hiện rõ lên vẻ yểu điệu, áσ ɭóŧ xa tanh ướt đến xuyên thấu. Hám Thủ Quy cúi đầu liền nhìn thấy một khe rãnh thật sâu giữa ngực đang đặt trước ngực mình, ánh mắt hơi trầm xuống. Một tay hắn cầm eo liễu ngọc nhuận của Quý Uyển, một tay thuận thế giữ chặt cằm nàng.

“Ngươi, ngươi muốn làm… Ngô!! Thả…”

Hắn hôn không hề có kỹ xảo, khẽ chạm xong là dùng sức liếʍ láp, gặm cắn, ngậm lấy cánh môi anh đào run rẩy mà khinh bạc từng ngụm. Cánh môi non mềm giống như dính mật làm hắn mê muôi, trong hô hấp dồn dập, hắn bóp eo Quý Uyển hung hăng dùng sức, cắn chặt khớp hàm, bất đắc dĩ làm nàng đau đớn.

“Ngô! A!!”

Đây là nụ hôn đầu tiên của Quý Uyển, gặp Hám Thú Quy hung tàn đoạt lấy như sói dọa nàng hoang mang lo sợ, tay ngọc bạch nhũn ra, múa máy, liều mạng đấm đánh hắn. Lưỡi to chà đạp giữa đôi môi đã tùy ý xông vào khoang miệng.

Miệng thiếu nữ thơm thơm, ngọt ngọt đến mỹ diệu, không chỗ nào là không mềm mại, đến cả hàm răng ngay ngắn kia cũng làm nam nhân nháy mắt mê muội. Lưỡi to cuồng loạn thổi quét bên trong, dịch ngọt ướŧ áŧ liền quấn lấy lưỡi nhỏ vô thố của nàng, sinh sôi hút vào đòi lấy.

Cả người Quý Uyển bị Hám Thủ Quy bắt trong ngực, đôi chân lơ lửng trong nước đá lung tung lên hai chân hắn. Nam nhân bị chọc, trực tiếp ôm nàng đang không ngừng nức nở, đè thật mạnh lên bờ ao.

Nụ hôn lâu dài tăng tốc, lần đầu môi lưỡi giao triền làm Hám Thủ Quy cầm lòng không đậu mà trầm luân. Thiếu nữ trong ngực vừa mềm vừa thơm, đến cả cái miệng nhỏ kia cũng ngọt đến tận xương. Bên tai sâu kín nghe được tiếng nấc khẽ mềm mại, hắn chỉ cảm thấy quanh thân bốc lên một đám lửa. Ấn Quý Uyển nhu nhược động lòng người xuống, hắn càng dùng sức liếʍ mυ"ŧ, gặm cắn, dường như muốn ăn sống nàng vào trong bụng.

“Ô ô!” Cái miệng nhỏ không khép kín được do bị đầu lưỡi của nam nhân cưỡng bách đổ đầu, đến hô hấp mà Quý Uyển cũng chỉ có thể dựa vào Hám Thủ Quy duy trì không khí loãng. Cái lưỡi kiều mềm bị ma sát đau đớn, khoang miệng vừa rồi tiết ra một chút khẩu dịch lại bị hắn nhanh chóng cuốn hết vào trong.

Ba một tiếng! Chỗ bốn cánh môi giao triền rốt cuộc tách ra, từng sợi chỉ bạc kéo dài. Dã thú cuồng náo bấy giờ mới buông thiếu gần như nữ hít thở không thông ra.

“Thật ngọt, có vị nho.”

Tứ chi Quý Uyển rã rời. Mắt thấy nàng lại sắp rơi vào trong nước, Hám Thủ Quy mới lần nữa ôm nàng vào trong lòng. Bàn tay to di chuyển trên phần eo lộ ra của nàng, trắng nõn như tuyết cơ hồn có thể véo ra nước, lại hướng lên trên đó là bộ ngực cao phập phồng không ngừng, dụ dỗ hắn nhịn không được muốn trực tiếp xé nát át lót đơn bạc kia.

Lần đầu tiên xúc động phấn khơi như thế tràn ngập toàn bộ thân thể hắn, hương vị của nàng làm hắn nhớ nhung vô cùng.

Mắt bích thâm trầm nhìn thân thể mềm ấm nửa dựa vào vách tường mà run nhè nhẹ, hắn lần nữa cúi người đè ép xuống. Môi anh đào phấn nộn vốn dĩ lúc này đã đỏ bừng diễm lệ nên hắn thu liễm vài phần thô bạo, lưỡi to ấm áp lại vào trong cái miệng nhỏ thơm thơm kia.

Lúc này đây, hắn không hề cấp bách mà ôn nhu ngậm lấy lưỡi mềm co rúm lại của nàng, nhẹ nhàng cuốn lấy. Kiên nhẫn mới lạ trấn an triền miên, không ngừng dùng sự dễ chịu để chấn kinh miệng nhỏ. Vách tường sắp lại ướŧ áŧ, hắn đẩy đầy hơi thở của mình vào trong môi lưỡi nàng.

Quý Uyển đang trong trạng thái nửa mê, căn bản là không kháng cự được, thuận theo nằm dưới thân hắn. Khoảnh khắc bàn tay to xoa nắn trước ngực nàng đến mặt đỏ tai hồng, một tiếng ưm tinh tế đột nhiên không phòng bị mà tràn ra từ giữa môi.

Nàng ngây ngốc đến quên cả việc nhắm mắt lại như thế nào, ngơ ngàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ dần phóng đại. Đôi mắt xanh biết không còn âm lệ mà xinh đẹp yêu dã, nàng thậm chí có thể thấy mình chật vật, má đào ửng đỏ như thế nào ở trong đó…

“Ngô ~ khụ khụ!”

Trong tiếng ái muội giao triền, hắn cuốn lưỡi quá nhiều là Quý Uyển không nuốt kịp mà bị sặc. Đợi đến khi hắn đảo đầu lưỡi thơm trong miệng một cái rồi rời khỏi, nàng liền kịch liệt họ khụ khụ không ngừng, cánh môi ướŧ áŧ sưng đỏ một mảnh.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng của Hám Thủ Quy nổi lên ý cười nhàn nhạt, ngón tay lớn vuốt mái tóc dài, đen nhánh của Quý Uyển ra sau tai, lộ ra cần cổ thịt non trắng như tuyết. Ngón tay dài mang nhẫn ngọc hồng bảo thạch nhẹ nhàng du tẩu trên đó, hơi nóng làm Quý Uyển run rẩy một chút.

Sau khi hưởng qua hương vị của nàng, hắn trở nên dần tham lam, ngoại trừ vị thơm ngọt trong miệng thì hắn càng thêm bức thiết muốn có được hết thảy của nàng.

Ánh mắt âm trầm dừng lại xâu trân châu trên cổ tay nàng. Da thịt trắng nõn lóa mắt thậm chí còn oánh mỹ hơn cả trân châu mượt mà kia. Hắn nhịn không được mà bắt lấy tay nàng, dưới đôi mắt trố ra vì kinh ngạc của nàng mà ấn xuống dưới nước.

Quý Uyển nháy mắt hoảng sợ. Dưới sự mát lạnh thấu xương, nàng đυ.ng phải một cây đồ vật vô cùng cự thạc giữa háng nam nhân, thật là cứng…

Lời tác giá: Nam chính không phải người tùy tiện, tùy tiện lên thì không phải là người ~