Chương 23: Phu Nhân Tương Lai

Tiêu Thiên Huyền thập thò đi vào thấy cô đang ngồi trên bàn uống nước hắn đi lại lấy từ trong người ra nửa miếng ngọc bội hoa văn phượng lửa rồi gãi đầu nói với cô

" Lan nhi miếng ngọc bội này ta muốn tặng nó cho muội. Mong muội nhận nó "

Cô cầm lấy xem đi xem lại hai mặt hỏi hắn

" Sao chỉ có một nửa vậy ? "

Hắn vội vàng giải thích " Vì nó có hai nửa nửa muội cầm là phượng còn nửa ta cầm là long " Hắn lấy nốt miếng ngọc long kia ra cho cô xem rồi ghép hai miếng lại thành một miếng ngọc long phượng.

Cô cầm cả hai miếng ngọc xem rồi đưa lại miếng ngọc long cho hắn " Tại sao lại đưa miếng ngọc quý kia cho ta? "

Hắn gãi đầu ngại ngừng ngập ngừng không dám nói. Âu Dương Lăng Hoa đứng phía sau cười nhạo rồi nhanh miệng giúp hắn

" Haha ! Huynh cũng có ngày này. Để ta thay huynh ấy nói cho cô biết "

Tiêu Thiên Huyền ra ám hiệu không cho Lăng Hoa nói hắn vẫn bất chấp giả vờ không biết hắn ra ám hiệu " Vì miếng ngọc long là chính chủ còn ngọc phượng sẽ giao cho người quan trọng nhất đối với huynh ấy cũng chính là.... ơ... ơ này... huynh...bịt miệng ta làm gì... "

Tiêu Thiên Huyền bịt miệng hắn kéo ra khỏi phòng cô " Muội nhớ giữ cẩn thận đừng làm mất nó, vậy thôi muội ngủ sớm đi bọn ta về phòng đây. "

Lăng Hoa kéo tay Thiên Huyền ra " Thiên Huyền huynh làm gì vậy tự nhiên kéo xộc ta ra đây, sao không để ta nói nốt. "



Thiên Huyền không giải thích " Huynh cái đồ nhiều chuyện nhà huynh. Với tính cách của cô ấy nếu biết miếng ngọc đó thì liệu cô ấy có lấy không hay là trả lại thì chẳng phải tốn công sao! không có não suýt làm hỏng việc. "

Hắn tủi thân " Nếu không có ta chắc bây giờ huynh vẫn đang đứng ngoài cửa rồi. Lấy ơn báo oán không cảm ơn ta thì thôi còn mắng ta không có não. Kẻ đầu gỗ như huynh cũng chỉ có mầm chứ chưa có rễ đâu mà còn chê ta, làm như huynh có não không bằng. "

Tiêu Thiên Huyền nhìn hắn chằm chằm

" Nếu không tại ngươi thì ta đã không quên nói với cô ấy chúng ta sắp phải trở về rồi. "

Âu Dương Lăng Hoa cười thủ thỉ " Thiên Huyền huynh còn nhỏ như này nhưng tâm tư của huynh không nhỏ đâu à nha ở trong kinh có bao nhiêu cô nương vây quanh mà huynh không để ý hóa ra là đã có người mộng rồi. "

Hắn hơi đỏ tai e thẹn " Ăn nói bậy bạ làm gì có người trong mộng nào. Muội ấy vốn là phu nhân tương lai của ta còn cần phải làm người mộng ư ! "

Lăng Hoa ngạc nhiên " Uầy bá đạo vậy sao! Thật không ngờ huynh còn có bộ mặt này nữa đấy thật làm ta mở mang mà. "

" Huynh phiền ghê ta làm gì mặc ta không cần huynh lo. Sớm ngủ đi mai dậy rồi nói với cô ấy và mọi người sau. "

Đêm đến Tiêu Thiên Huyền nhận được một thư từ bồ câu đưa thư từ trong Thành tới bên trong viết " Thiên Huyền, Thái Tử thời gian có thay đổi, các người cần phải về sớm vì lần này trong cung mở bãi săn. Mỗi lớp trong Quốc Tử Giám đều phải chọn ra 5 người để tham gia nếu vắng mặt sẽ tự chịu phạt. Thời gian diễn ra vào ngày 15 tháng này. Trong danh sách lớp ta có huynh còn Lăng Hoa là thái tử bắt buộc phải có mặt. Đây là ý của Hoàng Thượng vậy nên các huynh nhất định phải về sớm. Lý Thanh. "

Sáng hôm sau: Trong bữa ăn Tiêu Thiên Huyền nói với mọi người " Khoảng 5 ngày nữa bọn ta phải quay về Kinh Thành rồi... " Chưa kịp nói hết thì bị Âu Dương Lăng Hoa cướp lời

" Cái gì ! Sao về sớm vậy ? Theo dự định là 14 ngày nữa mới quay về Thành mà ! "

Tiêu Thiên Huyền tức giận " Ta còn chưa nói hết huynh đã nhảy vào miệng ta nói rồi. Đêm qua ta vừa nhận được thư từ trong Thành tới nói trong cung mở bãi săn mỗi lớp trong Quốc Tử Giám chọn ra 5 người tham gia cuộc thi săn bắn. Có ta và huynh nên buộc phải quay về sớm. "



Âu Dương Lăng Hoa nản chí thở dài " Aiza! Chán quá đi chưa chơi vui đã phải trở về rồi. Ta còn muốn ở lại đây chơi lâu thêm chút. "

Tiêu Thiên Huyền nhìn cô ánh mắt mong chờ. Cô cũng mở miệng hỏi " Các huynh phải về sớm vậy sao. Hazz cuối cùng cái gánh nặng kia cũng phải về rồi, đỡ làm ta ngứa mắt. "

Âu Dương Lăng Hoa đang nằm nhoài hiểu ám chỉ trong lời nói của cô liền bật dậy " Ngươi... Vậy mà giám nói bản thái tử là gánh nặng, đợi sau này ta lớn ta nhất định sẽ ché.... " chưa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh từ phía của Tiêu Thiên Huyền * Thôi chết lỡ lời rồi. Dù sao ả cũng là tình trong mộng tên mặt lạnh kia giờ mình nói chém đầu ả khéo chưa về đến cung đã thành cái xác rồi. May mà giác quan ta tốt cảm nhận được cái ánh mắt kia của hắn. Nguy hiểm quá. "

" Ta đại nhân đại lượng không so đo với kẻ tiểu nhân lại còn là tiểu cô nương. Tránh bị dị nghị lớn ức hϊếp bé. "

Cô tức giận chỉ hai ngón tay vào hắn " Ngươi nói ai là tiểu nhân, ngươi có tin ta bẻ cụp răng ngươi vào trong không "

Hắn lấy tay che miệng nói lắp chỉ tay vào cô " Cái...cái gì cụp răng vào trong ư. Ngươi có phải là nữ nhân không hả ! Sao lại có thể thốt ra lời không hay như vậy. Ta chưa thấy nữ nhân nào như ngươi. "

Cô đứng dậy tiến lại gần hắn dí sát hắn làm hắn run sợ " Bây giờ thì gặp rồi đấy. Có phải ngươi chưa từng nhìn thấy ta như vậy đâu còn giả vờ giả vịt. Nhưng nếu ngươi khen ta như vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy ta không chỉ độc mà còn có thể ác hơn thế này nữa đấy, có muốn thử không. "

Dứt lời cô bị một bàn tay từ sau đánh vào đầu làm sưng lên một cục. Cô quay lại nhìn thì thấy đó là bàn tay của Mạc Ngụy Quân " Con bớt doạ thái tử đi. Không lúc nào ta không thấy con trêu chọc ngài ấy. "

Cô ấm ức ôm cục u trên đầu " Tại hắn làm con khó chịu đấy chứ. Con cũng có muốn bắt nạt hắn đâu. "

" Con còn cãi à. Có tin ta đánh nốt bên kia cho cân không. "

Cô nhìn hắn đe doạ rồi chạy ra ngoài đi rủ đám người Phương Hạ cùng đi chơi. Tiêu Thiên Huyền cũng chạy theo cô, Âu Dương Lăng Hoa cũng lạch cạch chạy theo.