Chương 5: Đợi ta

Tuyết không ngừng rơi, từng bông tuyết xinh đẹp tinh khiết, lạnh đến tê dại

" Con nói gì cơ? " Hoàng thượng sắc mặt âm trầm, tại sao ông lại không biết chuyện này, ba ngày qua nữ nhi của mình xảy ra chuyện gì chứ?

" Muội muội hôm trước lén ra ngoài chơi bất cẩn bị ngã xuống hồ " Tần Nhu xen vào, thể hiện sự quan tâm hết mực, thực chất đang tố cáo Tần Uyển Tình trong thời gian ba ngày lại ra khỏi viện

Tần Uyển Tình im lặng, từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào móng tay của bản thân

Nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy nàng đang khép nép, không dám nói ra sự thật, cảm thấy vị thất công chúa này quá nhân từ rồi

Nếu nàng nghe được chắc chắc sẽ khinh bỉ

" Chuyện này là sao vậy Tình nhi? " Hoàng hậu rất nhỏ nhẹ, trong lòng vô cùng lo lắng

" Mẫu hậu... Nha hoàn của Nhị tỉ đẩy Tình nhi xuống hồ " Tần Uyển Tình có phần ủy khuất, xuyên không vào cái thân thể trẻ con này cũng vô cùng tiện lợi

" Là Vân Nhi bất cẩn, tỉ cũng đã phạt nàng ấy rồi, nàng ấy cũng tự sát hối lỗi rồi " Tần Nhu cắn cắn môi dưới

" Chuyện này sẽ suy xét sau " Hoàng thượng cố nén cơn giận, hiện giờ rất nhiều vị khách, không thể tự làm xấu mặt hoàng gia được

Tần Uyển Tình nép vào người hoàng hậu, như chú chim nhỏ cần bảo vệ, mùi hương trên người hoàng hậu vô cùng dễ chịu lại ấm áp nên nàng thích

Hoàng hậu vuốt ve mái tóc nàng, nhất định mẫu thân sẽ trừng phạt người hại con, ánh mắt nhìn nàng hiền dịu đi vài phần

Cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc

__________

Xoảng.. xoảng

Tần Họa không ngừng ném hết đồ vật trên bàn xuống, Hoa quý phi yên lặng ngồi đấy, Tần Nhu sắc mặt vô cùng kém

" Ả tiện nhân đó có gì mà mọi người yêu thích đến vậy? " Tần Họa hét lên

" Tất cả là tại người, người còn không dành hết sự sủng ái của phụ hoàng đi, để ông ấy suốt ngày sủng ái con tiện tì kia, vô dụng " Tần Họa đổ hết tội lỗi cho Hoa quý phi, trong căn phòng vô cùng âm u

" Muội làm loạn đủ rồi, nếu muội có năng lực thì làm đi " Tần Nhu tức giận nói, nếu nàng ta có đệ đệ thì cần gì phải cố gắng nữa

" Tỉ nhìn ả ta xem, nghênh mặt kênh kiệu như vậy " Tần Họa khóc nấc, tức giận ngày càng nhiều

Hoa quý phi nhan sắc xinh đẹp, thùy mị hiền dịu nhưng tâm tư rắn rết, nếu không với một người không sinh được con trai như bà ta làm sao có thể ngồi vững như vậy được

Bà cũng rất muốn chiếm hết sự sủng ái lắm chứ, chỉ là..

" Ngoan, mẫu phi nhất định sẽ giúp ngươi xả giận, đợi mẫu phi " Hoa quý phi vỗ về Tần Họa, trong lòng đau xót

Một lúc lâu sau Tần Họa mới có thể hả giận

______

Tú Yên khoác thêm áo cho thất công chúa, bỏ thêm than vào lò sưởi rồi mới yên tâm đi

Tần Uyển Tình vẫn lật từng trang sách

Trong Tần Quốc có 5 vị hoàng tử, hết 4 vị là con hoàng hậu rồi, còn vị còn lại là con của nha hoàn thị tẩm, mà nha hoàn ấy sau khi sinh con xong cũng qua đời, đứa con trai ấy giao cho hoàng hậu nuôi dạy

Ái chà, ai ngờ vị trí của hoàng hậu chính là đạp không đổ. Quan trọng nhất hoàng hậu chính là muội muội của đại tướng quân, cũng là nghĩa phụ của nàng

Cái gia thế hùng hậu quá mức rồi

" Ngươi ra được rồi đấy " Tần Uyển Tình mắt vẫn không rời khỏi quyển sách, lạnh giọng nói

Vị thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, trang phục trên người rất đơn giản, mặc áo bào màu đen, từ cửa sổ nhảy vào, nhưng trên người lại không vướng một tí tuyết nào cả, cứ như ngoài trời đang là mùa xuân

" Tam vương gia có vẻ rảnh rỗi nhỉ? "

" Thất công chúa quá khen "

Khen cái nồi, con mắt nào thấy ta đang khen ngươi

" Bổn cung phận nữ nhi, nam nữ thụ thụ bất thân " Tần Uyển Tình nhàn nhạt

" Bổn vương không ngại "

Vô sỉ, từ lúc nào hắn vô sỉ như vậy, ai nói hắn tàn nhẫn máu lạnh, từ đầu tới giờ bản cô nương chỉ thấy hắn là người biếи ŧɦái chuyên trêu chọc con gái nhà lành, sau này bản cô nương phải cưới hắn sao, hu hu thật không muốn cưới một tên vô sỉ biếи ŧɦái mà

" Ngươi tới đây làm gì? " Kệ hắn, đuổi trước

Hắn cũng chẳng biết, tự dưng chạy tới đây thôi

Tại sao?

" Ôm ngươi " Hắn muốn tự tát bản thân, cái gì mà ôm

Ầm! chủ tử không cần nói như vậy chứ, lòng ta thật sự chết rồi. Một bóng đen ngoài sân rớt từ trên mái nhà xuống, bước khập khểnh khỏi viện, mặt kệ, ta muốn về rửa mắt

Ngoài trời lạnh

Trong còn lạnh hơn

Hắn bị điên à

Hắn mới nói gì vậy?

Chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã rơi vào vòng tay ấm áp, không phải nàng không muốn thoát mà hắn siết quá mạnh, không thể nhúc nhích nên đành ngồi yên, trong lòng thầm rủa mười tám tổ tông nhà hắn, nhớ lại hàng trăm loại độc dược hạ chết hắn

Vũ Nhiên tim đập loạn xạ, khó khăn lắm mới điều chỉnh lại được, hắn đã chắc chắn, hắn muốn nàng, nhìn thân thể nhỏ bé của nàng, ánh mắt hắn đầy yêu chiều, nhưng cần đợi nàng lớn

Hắn không biết tại sao lại vậy, ừm, thích từ ánh mắt sao?

Lúc lâu sau hắn mới thả ra, nhảy vọt khỏi của sổ, trước khi đi có chút lưu luyến thân thể nhỏ bé, nhẹ giọng nói mà hắn không thể ngờ trong đó có chút cưng chiều " đợi nàng lớn,5 năm sau ta nhất định sẽ đón nàng là phi tử của ta, nhất định nàng phải đợi lại ta "

Ta đợi, đợi gϊếŧ chết ngươi đấy

Nhưng mà xúc cảm này không tệ, có chút ngọt....

Tần Uyển Tình im lặng nhìn qua cửa sổ

Không hiểu cảm giác này là gì, tốt nhất là quên đi