Chương 10: Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ!!

Xuân Nha giơ ấn tín bằng vàng trong tay lên, lão chưởng quầy của Tiên Lai Cư liền tự mình chạy ra nghênh đón, đưa Khương Uyển cùng đoàn người đến khu thượng phẩm Thiên Tự Viện tốt nhất để nghỉ ngơi.

Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Khương Uyển thật sự mệt mỏi không chịu nổi, thổi tắt đèn, ngồi tựa vào giường thϊếp đi.

Trước khi ngủ, nàng ném bốn miếng ngọc bích đã được điêu khắc thành hình hoa lan ra ngoài.

Bốn đóa bạch ngọc lan tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt của pháp khí, lơ lửng yên tĩnh ở bốn góc giường.

Khương Uyển nhẩm khẩu quyết của Thiên Địa Huyền Tông, vạn khí chi căn, chú ngữ trừ tà, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Khương Uyển đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên gầy gò đang ngồi bên người mình, toàn thân nàng nổi hết da gà!

“Đừng vội biến mất.” Giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên truyền vào tai nàng, nghe cực kỳ rõ ràng.

Nàng càng tức giận thì thiếu niên này càng xuất hiện, mà giờ phút này gặp lại, ánh mắt hắn lại tĩnh lặng như giếng cạn, chỉ lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

“Ngươi là người hay quỷ!” Khương Uyển nghiêm trận dò hỏi, nhịn không được quát lên.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy thiếu niên này gầy hơn so với lần trước nàng gặp.

Quả nhiên là còn thiếu hai miếng pháp khí, trận pháp không đủ mạnh sao?

Bây giờ trận pháp trừ tà nhỏ do bốn miếng pháp khí tạo thành này không áp chế được lão yêu quái này!

Thiếu niên trước mặt khẽ giật mình, đáy mắt tĩnh lặng bỗng hiện lên một tia khác thường.

“Rốt cuộc ngươi cũng vào được rồi.”

Khương Uyển cảm thấy thân hình nhỏ bé của mình rơi vào lòng bàn tay đối phương, ngón tay lạnh lẽo của hắn đặt trên cổ nàng, siết chặt đến đau.

Hừ, nha đầu thối, nửa tháng nay chỉ toàn là thần thức tiến vào, hôm nay rốt cuộc cũng đợi được đến lúc nàng chính thức vào được Sơn Cư Đồ.

Trong mắt người nào đó lóe lên tia hung ác, âm thầm suy nghĩ có nên trực tiếp bóp chết thứ này hay không.

Khương Uyển bị hắn xách lơ lửng trên không, hai chân ngắn nhỏ đung đưa, sắc mặt thay đổi liên tục.

Yêu quái này vậy mà có thể bắt được nàng sao??

Nàng từ khi kế thừa truyền thừa của Cổ Khương thị, yêu ma quỷ quái đều khó có thể tới gần.

Thứ này rốt cuộc là cái thứ đồ chơi gì, oán khí lớn như vậy?

“Khụ khụ khụ.” Khương Uyển cảm thấy cổ mình được nới lỏng, một luồng không khí trong lành ùa vào, khiến nàng ho liên tục.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thiếu niên kia đổi tay túm lấy cổ áo nàng, sắc mặt âm tình bất định nhìn chằm chằm nàng.

Bổn vương hiện tại nếu gϊếŧ nàng ta, e rằng vẫn không ra ngoài được. Thẩm Dực nhịn cơn giận, thầm nghĩ: Nhìn bộ dạng ngây ngốc của nha đầu này, phỏng chừng ngay cả nơi này là đâu cũng không biết.

“Nói chuyện chút?” Thẩm Dực đè nén lửa giận ngập trời, lạnh lùng nói.

Trong mắt Khương Uyển lóe lên tia lạnh lẽo, ngón tay khẽ động, mười mấy viên thiết châu từ đầu ngón tay nàng bay vụt ra, nhanh như chớp bắn về phía thiếu niên.

Hai người cách nhau rất gần, Khương Uyển lại ra tay bất ngờ.

Thẩm Dực giật mình, chỉ có thể buông nàng ra rồi né tránh, nhưng dù động tác có nhanh đến đâu cũng bị một viên thiết châu bắn trúng cánh tay.

Nửa cánh tay lập tức tê rần.

Khương Uyển đầy mặt nghi hoặc, lẩm bẩm: “Không phải quỷ?”

Có thể bị thiết lê châu của nàng đánh trúng, tự nhiên không thể nào là quỷ quái được.

“Nếu ngươi còn không mang thức ăn đến, ta sợ là sớm muộn gì cũng bị ngươi bỏ đói thành quỷ.”

Khương Uyển chớp chớp mắt, nhân lúc rảnh rỗi đánh giá xung quanh một vòng, không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ: Cảnh tượng này? Nhìn có chút giống, bức tranh bị nàng đốt cách đây nửa tháng?

“Chính là bức tranh đó.” Thẩm Dực lạnh lùng nói: “Ngươi đốt Sơn Cư Đồ, nhốt ta trong tranh không ra được. Ta bị ngươi bỏ đói cả nửa tháng rồi!”

Khương Uyển: …

Tác giả có đôi lời:

① Nữ chính bề ngoài mềm mại, nội tâm lạnh lùng, kiếp trước là nữ đế, cho nên là một nữ chính đích thực. Cân nhắc vấn đề bao quát đại cục, xuất phát từ bản thân. Đừng nên lôi chuyện đạo đức vào, bởi vì nữ đế chính là nữ đế. Đừng mong đợi một người kiếp trước làm đế vương có bao nhiêu lương thiện. Có thể nói nàng ác, nhưng nàng thật sự không phải là bông hoa trắng nhỏ yếu đuối bên cạnh tổng tài bá đạo.

② Đừng dùng góc nhìn của Thượng đế để nhìn nhận nhân vật, đừng mong chờ nữ chính ngay từ đầu đã đối xử tốt với nam chính, không có đâu.

③ Nữ chính là ruột thịt, nam chính nam phụ đều là nhặt được.

④ Nếu mới đọc vài chục chương đã vội vàng đưa ra kết luận, phỏng chừng sau này sẽ bị vả mặt. Ví dụ như những bạn nhỏ lên án nữ chính đốt tranh còn giam cầm nam chính, nâng cao quan điểm đạo đức. Đánh chết ta cũng không spoil, ta chỉ có thể nói, cơm không thể ăn một miếng mà no được, đừng mong tác giả ba, bốn mươi chương đã giải thích hết cho các ngươi, không có chuyện đó đâu.

Từ từ mà xem sẽ rõ, ngoài ra đề cử truyện đã hoàn thành của tác giả, đi ngang qua đừng bỏ lỡ~

(Hết chương)