Chương 11

Nạp Lan Vân Nhược không ngờ rằng bây giờ Nạp Lan Vân Khê vẫn không chịu bỏ qua mong muốn trừng phạt Thẩm Tử Ninh. Nàng ta không nhịn được liền mở miệng dạy bảo nàng.

Nực cười. Thẩm Tử Ninh đường đường là đích tử của Thừa tướng. Bây giờ, nàng ấy bị Lư Lăng Vương từ hôn. Nàng ấy chỉ còn là một thứ nữ bình thường trong hầu phủ. Cho dù Thẩm Tử Ninh thật sự hủy đi sự trong sạch của nàng ấy thì nhiều lắm cũng chỉ là nạp thêm thϊếp mà thôi. Há lại là người mà nàng ấy có thể trừng phạt.

“Cho nên muội cảm thấy nên hỏi huynh ấy thật kĩ. Vì sao huynh ấy càng muốn quấy rối muội? Không lẽ muội thường ngày có ra ám hiệu gì với huynh ấy sao?”

“Vân Khê, chuyện hôm nay cứ vậy đi. Từ ngày hôm nay, con quay về viện Thanh Trúc cho ta. Ta cấm túc con nửa tháng tự kiểm điểm lại mình, con không được phép đi đâu hết.”

Lúc này Nạp Lan Khang làm sao còn có thể cho phép nàng điều tra người hợp mưu nữa. Chuyện nàng bị hủy hôn dù có nói thế nào đi nữa cũng sẽ gây tổn hại đến mặt mũi của hầu phủ. Trong lòng ông ta còn đang buồn phiền lúc thượng triều làm sao đối mặt với lời chế giễu của người khác, lại nhìn thấy Nạp Lan Vân Khê không hiểu chuyện như vậy cũng liền nổi giận rồi trực tiếp hạ lệnh cấm túc nàng.

“Vân Khê biểu muội, muội hãy cứ quay về cấm túc tự kiểm điểm lại đi. Muội cũng thật không biết phân biệt tốt xấu. Bây giờ muội bị Lư Lăng Vương từ hôn. Muội cùng lắm cũng chỉ là một thứ nữ nhỏ bé như lời Vân Nhược nói. Nếu muội không quyến rũ ta, sao ta cố tình quấy rối muội như vậy?”

Thẩm Tử Ninh nhìn sắc mặt Nạp Lan Khang một hồi lâu thì thấy ông ta đúng là nén chuyện này xuống, không muốn ra mặt giúp cho Nạp Lan Vân Khê. Hắn ta mới vội vàng sửa lại dáng vẻ nhát gan, cười lạnh một tiếng rồi mới nói một câu với Vân Khê.

“Chỉ dựa vào ấn đường đen tối, hai chân đứng không vững, dáng vẻ ốm yếu không sống nổi mấy ngày của ngươi. Bổn tiểu thư có thể nhìn trúng ngươi sao?”

Nạp Lan Vân Khê vô cùng tức giận. Lúc này nàng đâu có sợ hắn ta nữa. Lúc nàng nói những lời cay độc cũng là một người không chịu nói đạo lý, chọc tức chết người khác. Mặc dù hắn ta là đích tử của Thừa tướng nhưng lúc này có Nạp Lan Khang tại đây, hắn ta cũng không dám hành động tùy tiện.

“Ngươi... Ngươi đồ...” Thẩm Tử Ninh đang muốn nàng là đồ tiện nhân thì bỗng nhiên hắn ta trông thấy Nạp Lan Khang lạnh lùng liếc mình một cái nên lại kìm lại lời nói.

“Được rồi. Quay về hết đi. Còn đứng ở đây làm gì? Còn muốn gây náo loạn tới mức nào nữa?”

Nạp Lan Khang quát một tiếng rồi đi ra ngoài trước. Mấy người đó không dám nói nữa. Nạp Lan Vân Nhược nhìn Thẩm Tử Ninh ra hiệu rồi nhanh chóng đuổi theo.

“Dạ, phụ thân.” Nạp Lan Vân Khê cũng cúi đầu đáp lại.

Nàng không hề lỗ mãng. Biểu hiện của nàng ngày hôm nay đã khác xa so với những ngày vừa qua rồi. Bây giờ nàng vừa mới tới đây. Nàng vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Nếu hôm nay nàng nhất quyết ra mặt thì nàng sẽ tự đẩy mình vào hoàn cảnh bất lợi. Đợi nàng hiểu được tình hình trong hầu phủ rồi lại nói tiếp.

Hơn nữa trong xã hội hoàng quyền thời cổ đại, Tiểu Thanh chỉ là một nha hoàn mà thôi. Nàng ta chết thì cũng đã chết rồi. Còn nàng lại bị Lư Lăng Vương từ hôn. Thân phận của nàng lúc này chỉ là một thứ nữ nhỏ bé. Nạp Lan Khang vốn dĩ không thể vì nàng mà đắc tội với Thẩm Tử Ninh được. Ông ta cũng không thể điều tra người hợp mưu hãm hại nàng là ai. Có lẽ trong lòng ông ta đã có tính toán rồi. Nhưng nàng lại không đồng ý giúp ông ta. Sau khi cân nhắc lợi hại, nàng chỉ có thể kìm nén giọng điệu này xuống trước. Đợi sau này có cơ hội nàng sẽ tự mình dạy bảo họ sau.

Thi thể của Tiểu Thanh đã bị thị vệ khiêng ra ngoài rồi. Có lẽ họ sẽ cho người nhà tới nhận. Có lẽ họ sẽ đắp một cái chiếu rơm rồi an táng. Đại đa số cách các gia đình giàu có xử lý hạ nhân đều là như vậy. Trong cái xã hội hoàng quyền nhiều đẳng cấp này, số mệnh của những người thấp kém xưa nay y như cỏ rác, không hề đáng giá.

Nạp Lan Vân Khê dùng tay chỉnh trang lại y phục rồi chầm chậm đi về viện của mình.

Lúc nàng vừa mới vạch trần Thẩm Tử Ninh, dáng vẻ Nạp Lan Khang vô cùng căm phẫn. Nàng tưởng rằng ông ta chính trực. Nàng không ngờ rằng sau khi nàng bị từ hôn quay về với thân phận thứ nữ thì thái độ của ông ta liền quay ngoắt 180⁰. Đợi cho Yến Linh đi khỏi, ông ta liền dàn xếp ổn thoả như chưa có chuyện gì xảy ra.

Xem ra, muốn có một chỗ đứng sâu ở nhà lớn trong xã hội hoàng quyền, buộc phải nhanh chóng ở gần một người vừa có quyền vừa có thế mới được.

Sau khi Nạp Lan Vân Khê đi, đám hạ nhân lập tức quét dọn sạch sẽ chỗ này. Chưa bao lâu thì chỗ này đã hồi phục lại vẻ thanh tịnh, lại trở thành phật đường của hầu phủ.

Sau khi chờ cho mọi người đi hết, từ trong rừng hoa mai ở đằng sau phật đường có một người chầm chậm đẩy xe lăn đi ra. Theo sau người đó là một thư đồng đóng giả thành thị vệ.

Người đó mặc một bộ cẩm y màu đỏ sẫm. Kim mão búi tóc. Mái tóc đen nhánh sáng ngời như thác nước xoã dài trên vai. Người đó vừa lười biếng vừa tùy ý. Đôi mắt phượng như cười như không. Đuôi mắt cong lên có mấy phần chế giễu lại có mấy phần kiêu ngạo. Ngũ quan như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh tế. Một tổ hợp hoàn mỹ được khắc cùng nhau lên mặt của hắn. Lúc hắn giơ tay nhấc chân trông rất hào hoa phong nhã. Dung mạo của hắn khiến người ta không dám nhìn gần. Đúng là ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ hiên ngang. Trời sinh cho một làn da đẹp.

“Quốc sư đúng là liệu sự như thần. Lư Lăng Vương quả nhiên đã từ hôn. Thật đáng tiếc cho tam tiểu thư của hầu phủ này. Nàng ấy sinh ra đẹp đẽ đoan trang, phong lưu lả lướt, lại thông minh nhanh nhạy như vậy. Lư Lăng Vương vậy mà không biết tốt xấu lại quả quyết hủy hôn khiến cho trên lưng nàng ấy mang tiếng bị bỏ rơi.”

Dáng vẻ thư đồng đó như bé trai mười mấy tuổi, mặt tròn mắt to, làn da trắng ngần. Nhưng thoáng hiện trên khuôn mặt bụ bẫm còn hơi trẻ con lại là dáng vẻ từng trải chậm rãi nói chuyện.

“Ngọc Thư, từ ngày bổn quốc sư ra đời, làm gì đã có chuyện ta đoán sai.”

Người được thư đồng gọi là chủ tử, dáng vẻ phân tán, nhẹ nhàng đáp lại.

“Dạ. Chủ tử được gọi là thiên tài quốc sư của Đông Lăng, tự nhiên mọi chuyện đều không thoát khỏi dự liệu và lòng bàn tay của người.”

Thư đồng đó khom người đáp lại. Trên khuôn mặt là vẻ cung kính sùng bái.