Chương 22

Thời gian không tới nửa nén hương, đồ Vân Khê muốn đều đã có đủ đưa đến. Nhưng nơi này lại không có bột thuốc mê, chỉ có phấn hoa cà độc dược Bạch vân tự sau núi có. Dung Ngọc phái thị vệ bên người đi kiếm đồ mà nàng cần, Vân Khê nhìn đồ chuẩn bị xong gật đầu một cái.

Lúc này Dung Ngọc cũng ở đối diện rèm xe ngựa vén lên, chau mày nhìn chiếc xe ngựa bên này. Nạp Lan Vân Khê vén rèm xe ngựa lên nhìn thấy một cặp mắt đen nhìn chằm chằm bên này, khuôn mặt thể hiện ra sự nóng vội nàng ấp úng nói: "Ta cần một con đao nhỏ sắc bén."

Dung Ngọc nhìn cô một cái như suy nghĩ điều gì sau đó từ trong ngực lấy ra một cây đao nhỏ rất ngắn, chậm rãi đưa cho Nạp Lan Vân Khê.

Vân Khê cầm lấy cây đao rất nhẹ và mỏng, trên vỏ đao có khắc hoa văn tinh xảo. Nàng rút đao ra chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh đập đến, ánh đao sáng rất sắc bén nhưng lại vô cùng mỏng nhẹ, có thể tạm thời dùng làm dao phẫu thuật. Nạp Lan Vân Khê vui mừng trong lòng.

"Đao này có thể dùng không?" Nghe được Dung Ngọc giọng nói trầm thấp truyền tới, tiếng nói đó không hề lo sợ, hình như có chút mong đợi.

"Có thể." Nạp Lan Vân Khê đáp một tiếng cũng không nói nhiều, xoay người chỉ huy hai bà đỡ trên xe và nha hoàn tiến hành khử trùng, phấn hoa cà độc dược pha thuốc mê.

Hai bà đỡ thấy nàng đâu vào đấy rửa tay, dùng rượu sát khuẩn đao kia, lại dùng lửa hơ, đem phấn hoa cà độc dược thoa lên trên bụng An thân vương phi, không hiểu dưới tình trạng khẩn cấp như bây giờ Nạp Lan Vân Khê còn làm gì thần bí?

"Tiểu thư, Vương phi thân thể vàng ngọc. Ngài phải cẩn thận, không biết tiểu thư chuẩn bị đỡ đẻ làm sao?"

Một bà đỡ không nhịn được mà mở miệng hỏi.

"Sản phụ đã bắt đầu co bóp tử ©υиɠ, lúc này đứa bé đã xuống tận xương chậu. Lúc này đã trong tình trạng thiếu dưỡng khí, ép sinh thường lúc này sẽ xuất huyết nhiều, mẹ và đứa bé đều không bảo vệ được..."

Nạp Lan Vân Khê vừa nói vừa lệnh cho mấy nha hoàn đè lại tay chân của An thân vương phi, không để cho nàng ấy động đậy.

"Nói là nói như vậy, nhưng cũng chỉ có thể gắng sức sinh tiếp, sinh con chỉ có một cách như vậy, cho dù là thái y cũng không có phương pháp nào khác."

Bà đỡ tự nhiên biết đạo lý này, nơi nào phải đợi nàng nói sao?

"Còn có một phương pháp..."

Nạp Lan Vân Khê ánh mắt trong suốt nhìn về phía mọi người trong xe ngựa, dừng lại rồi nói tiếp: "Có thể mổ bụng lấy đứa bé."

Giọng nói cô không cao không thấp, vừa để cho người bên ngoài có thể nghe được, cũng coi là nói cho Dung Ngọc một câu.

Trong xe ngựa toàn bộ đều yên tĩnh lạ thường, mọi người đều bị lời nói của Nạp Lan Vân Khê dọa sợ ngây người trong chốc lát không phản ứng kịp, cho nên không có ai lên tiếng. Một lúc lâu sau, một bà đỡ hét lên nói: "Cái gì? Mổ bụng lấy đứa bé? Điều này không thể, không thể. Điều này..."

Lúc này Dung Ngọc giọng nói trầm thấp nhưng uy nghiêm truyền tới: "Đều nghe Tam tiểu thư mà làm."

Mọi người lập tức nghe lệnh, không ai dám nghi ngờ nữa.

Lúc nãy Nạp Lan Vân Khê cất cao giọng chính là vì để nói cho hắn nghe thấy. Cô biết biện pháp không thể tưởng tượng nổi như vậy, nhất định sẽ có người bên trong ngăn cản. Chờ các nàng quyết định tốt, có lẽ An thân vương phi và đứa trẻ mất mạng rồi. Cho nên mới để cho Dung Ngọc làm quyết định, quả nhiên hắn vừa mở miệng những người khác liền không ai dám lên tiếng nữa.

Nạp Lan Vân Khê thấy thời cơ đến rồi, không do dự nữa, giơ tay bắt đầu từ cách rốn ba phân nhẹ nhàng rạch một đường, da thịt tách ra.

"A...." Một tiếng thét tê tâm liệt phế trong nháy mắt vang lên, An thân vương phi đã ngất đi, bị dao này hạ xuống đau đến tỉnh lại, cảm giác được bụng bị người mổ xẻ, có thể rõ ràng nghe được tiếng dao rạch vào da thịt. Tiếng kêu khóc đến long trời lở đất, kinh thiên động địa vang lên.

Mặc dù phấn hoa cà độc dược có công hiệu gây tê nhưng dù sao cũng không bằng bột thuốc mê hay thuốc gây mê ở hiện đại được. Nỗi đau khi đẻ ở phụ nữ là rất kinh khủng.

"Đè lại vương phi, đừng để cho vương phi cử động." Vân Khê toàn bộ tinh thần đều chăm chú vào việc mổ, giống như bản thân đã từng làm qua mấy trăm ca giải phẫu ca giải phẫu trước đây trấn định. Đứa trẻ đã lộ đầu, cô ở xung quanh bụng dùng sức đẩy ấn một lúc, kéo đứa bé ra ngoài.

Sắc mặt đứa bé kia đã tím tái, nghĩ đến là trong bụng ngạt quá lâu thiếu dưỡng khí. Cô vội vàng đem đứa trẻ vỗ mấy cái ở cái mông của đứa bé, chỉ nghe một tiếng "Oa.." Đứa trẻ khóc lên tiếng.

Sơ cứu xong cho đứa bé Nạp Lan Vân Khê mới đem đứa bé giao cho người hầu. Lại khử độc tay, dùng kim khâu lại vết thương cuối cùng đắp lên dược thảo trừ sốt giảm đau cầm máu, toàn bộ làm xong sau khi sửa sang xong mới thở dài một cái.

Chờ cô làm xong hết những việc này rốt cuộc ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên trán. Nhìn lên lại thấy toàn bộ người trong xe ngựa đều nhìn cô chằm chằm giống như nhìn quái vật. Nhất là hai bà đỡ ánh mắt trừng to như chuông đồng, môi run lên muốn nói điều gì nhưng một câu nói cũng không nói được.

"May mắn không làm nhục mệnh, mẹ con bình an. Chúc mừng Vương phi sinh hai tiểu thiếu gia."

Nạp Lan Vân Khê không để ý ánh mắt mọi người, vén rèm xe ngựa lên, nhìn sang Dung Ngọc đối diện cười nhẹ một tiếng.

An thân vương phi lúc này đã mệt mỏi mà hôn mê ngủ. Nạp Lan Vân Khê từ trên xe ngựa nhảy xuống, hướng xe ngựa của Dung Ngọc thi lễ một cái.

"Hôm nay cảm tạ Tam tiểu thư."

Dung Ngọc đôi mắt nhìn chằm chằm nàng không rõ cảm xúc, cười như không cười nói cảm ơn.

"Chuyện hôm nay vốn là tiểu nữ đυ.ng phải Vương phi. May mắn quốc sư cho tiểu nữ lấy công chuộc tội. Nên là tiểu nữ cần hướng Vương phi xin tội mới phải, mong rằng Vương phi thứ tội."

Nạp Lan Vân Khê biết người trước mắt dưới một người trên vạn người, mặc dù nàng cứu mẹ con An thân vương phi nhưng do nàng có lỗi trước, lúc này cũng không dám giành công mà là hướng Dung Ngọc cẩn thận thăm dò ý của hắn, không biết có bị hỏi tội hay không.

"Chuyện hôm nay là bổn quốc sư làm chủ, An thân vương phi khẳng định sẽ không trách tội. Đợi tỷ ấy tỉnh lại sau nhất định sẽ hậu tạ Tam tiểu thư."