Chương 41

Nạp Lan Vân Khê khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục đi về phía trước.

Vừa vào phòng của lão phu nhân, Lý ma ma liền hành lễ nghênh đón nói: "Tam tiểu thư, Tề phu nhân và lão phu nhân đã ở đây chờ được một lúc lâu.”

"Mẫu thân có ở đây không?" Nạp Lan Vân Khê vừa cầm tay bà ta đi vào trong, vừa quay đầu hỏi.

"Phu nhân được Hầu gia mời đi, đến giờ còn chưa trở về, lão phu nhân cho người gặp Tề phu nhân trước."

Lý ma ma tự mình vén rèm đỡ Nạp Lan Vân Khê vào.

Ngay sau khi vào cửa liền nhìn thấy lão phu nhân ngồi đang ngồi cùng một người phụ nữ, khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng rất chuẩn, ăn mặc đẹp, cả người toát ra vẻ cao sang, phía trước có bốn nha hoàn đang đứng xếp hàng rất ngay ngắn, người phụ nữ kia thấy nàng tiến vào, liền quay ra nhìn.

"Vân Khê thỉnh an tổ mẫu, Tề phu nhân."

Nạp Lan Vân Khê biết người này nhất định chính là Tề phu nhân, tiến lên hành lễ.

"Vị này chính là Tam tiểu thư sao, quả nhiên rất giống Hầu phu nhân, yểu điệu dịu dàng, đúng là mỹ nhân trời sinh."

Tề phu nhân đưa tay ra, ý bảo nàng đứng dậy, sau đó nhìn nàng một lúc lâu, mới từ từ mở miệng khen ngợi.

"Đúng vậy, cháu gái ta thông minh lanh lợi, là cực kỳ khéo léo."

Lão phu nhân thấy Tề phu nhân gật đầu, nghĩ đến ấn tượng của Vân Khê chắc chắn là không tệ, vội vàng khen ngợi một câu.

Nếu có thể gả Nạp Lan Vân Khê cho Tề gia, đối với việc làm ăn sau này của Hầu phủ cũng có thể giúp đỡ một chút, Tề gia tuy rằng là gia đình thương nhân, nhưng Tề phu nhân lại là con gái phủ tướng quân, nếu hai nhà có thể kết thân, tương lai bất luận là đối với việc làm ăn của Nạp Lan Khang hay là việc làm ăn của Hầu phủ đều có lợi.

"Vâng, không sai, không sai." Tề phu nhân liên tục gật đầu, miệng không ngừng khen ngợi.

“Đúng rồi, Lý ma ma, sao Tố Thu còn chưa tới, bà mau đi xem xem, để khách chờ lâu như vậy còn không xuất hiện là thế nào.”

Lão phu nhân thấy Thẩm Tố Thu còn chưa tới, trong lòng có chút không vừa lòng, bảo Lý ma ma đi xem.

Lý ma ma đáp một tiếng rồi vội vàng đi luôn, chẳng bao lâu bà ta đột nhiên hoảng hốt chạy vào, quỳ xuống về phía lão phu nhân, trong miệng nói: "Lão phu nhân, không xong, Ngô chưởng quỹ tự sát dưới hồ nước ở trong hoa viên.”

"Cái gì?" Lão phu nhân nghe vậy, kinh ngạc, từ trên ghế đứng lên, Lý ma ma vội vàng đi lên đỡ bà ấy.

"Sao lại để xảy ra chuyện như vậy?" Lão phu nhân vừa đi ra ngoài, Nạp Lan Vân Khê nghe vậy, cúi đầu chào Tề phu nhân sau đó đi theo, Tề phu nhân thấy Hầu phủ xảy ra chuyện, lúc này cũng không có cách nào rời đi, đành phải đứng dậy đi theo bọn họ đi thẳng về phía hoa viên.

Chỉ thấy bên cạnh hồ nước trong hoa viên có một người nằm ngang, xung quanh là một đám hạ nhân Hầu phủ, Hầu phu nhân cùng Nạp Lan Khang đã đi tới.

"Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao Ngô chưởng quỹ lại rơi xuống hồ chết đuối?" Lão phu nhân đi tới, mọi người nhường đường cho bà ấy, bà ấy nhìn Nạp Lan Khang và hỏi.

Nạp Lan Vân Khê đi theo phía sau, nhìn người nằm trên mặt đất, toàn thân đỏ ửng, tóc dính vào mặt, khuôn mặt tím tái sưng lên, kết mạc tròng mắt chảy máu, bên trong miệng đầy cỏ, nước, cát và các tạp chất khác, bụng trướng lên, bề ngoài xem ra thật sự là chết đuối.

"Hừ, Ngô chưởng quỹ tham ô của Hầu phủ bị con phát hiện, bản thân biết sẽ không thoát khỏi cái chết, cho nên nhảy xuống nước tự sát."

Nạp Lan Khang sắc mặt tái xanh, tức giận, nhìn thoáng qua thi thể Ngô chưởng quỹ, chậm rãi mở miệng với lão phu nhân.

"Cái gì? Ngô chưởng quỹ tham ô? Chuyện này xảy ra khi nào?” Lão phu nhân nghe vậy, ngạc nhiên hỏi.

Ngô chưởng quỹ là người làm của An Ninh Hầu phủ, người nhà đã sớm bị đói chết, một mình ông ta còn sống và được lão Hầu gia cứu giúp, sau khi được lão Hầu gia cứu, ông ta thề sẽ suốt đời trung thành với An Ninh Hầu phủ, lão Hầu gia liền sắp xếp cho ông ta phụ trách chuyện làm ăn của Hầu phủ hầu, làm tổng chưởng quỹ.

Ông ta ở Hầu phủ mấy chục năm, vẫn luôn cần cù tận tuỵ, không mong báo đáp, cũng không thành gia lập nghiệp, sau khi lão Hầu gia chết, hắn lại toàn tâm toàn ý phụ trách việc làm ăn của Hầu phủ, làm người ngay thẳng, chưa bao giờ phạm sai lầm, địa vị của ông ta ở Hầu phủ cũng không phải hạ nhân bình thường, ngay cả lão phu nhân cũng nể ông ta ba phần, để cho ông ta ở trong phủ dưỡng lão.

Nhưng đến lúc già ông ta lại làm ra chuyện như vậy, nàng quả thật có chút không ngờ đến, ông ta cô đơn một mình, tham ô thì cũng đâu có ích lợi gì?

"Đúng vậy, mẫu thân, đây chính là sợ tội tự sát." Nạp Lan Khang tức giận mở miệng nói.

"Lão phu nhân, Hầu gia, Hầu phu nhân, nếu quý phủ đã xảy ra chuyện như vậy, hôm nay chúng ta cũng thật sự không tiện quấy rầy nữa, ta cùng Hiên nhi trở về trước."

Tề phu nhân thấy Hầu phủ xảy ra án mạng, lại liên quan đến chuyện tiền bạc, trong lòng âm thầm nghi hoặc, liếc mắt nhìn Thẩm Tố Thu một cái, chuẩn bị cáo từ.

"Cũng tốt, quản gia, đưa Tề phu nhân cùng Tề công tử ra khỏi phủ."

Lão phu nhân vừa nghe vừa vặn, bà ấy cũng không muốn những chuyện dơ bẩn này của Hầu phủ truyền đến tai người ngoài.

"Vâng." Quản gia đáp một tiếng, đưa Tề phu nhân cùng Tề công tử tiễn ra khỏi phủ.

"Các ngươi đều không có việc gì làm sao? Tất cả làm gì ở đây? Muốn bị đuổi ra khỏi phủ sao?”

Nạp Lan Vân Yên thấy nha hoàn, người hầu trong phủ đều vây quanh, liền mở miệng quát lớn, hạ nhân vội vàng tản đi, một lát sau, chỉ còn lại lão phu nhân và mấy chủ tử.

"Khang nhi, con nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngô chưởng quỹ làm sao có thể tham ô được? Ông ta ở Hầu phủ làm chưởng quỹ mấy chục năm, từ lúc lão Hầu gia ở đây đã là chưởng quỹ trong cửa hàng, sao có thể đột nhiên tham ô?”

Lão phu nhân trong lòng bán tín bán nghi, bà ấy thật sự không nghĩ ra nguyên nhân Ngô chưởng quỹ tham ô.