Chương 1: Xuyên không

Trong phủ Thừa Ân Hầu của Thiên Tề Quốc, Cố tiểu công tử vốn đã ngừng thở, bỗng dưng lông mi run rẩy, l*иg ngực bình lặng bắt đầu phập phồng yếu ớt.

"Ưm —— "

Cố Nghiên Thư nằm trên giường khẽ rên một tiếng, cảm nhận được sự khó chịu trong người truyền đến, lông mày y nhíu lại một chút rồi nhanh chóng giãn ra.

Không thể trách được Cố Nghiên Thư phản ứng như vậy, bởi vì từ khi sinh non trong bụng mẹ, y đã mang thể trạng yếu ớt bẩm sinh.

Ban đầu, sự thiếu hụt sức khỏe này không là gì với gia đình quyền quý như Cố Gia, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng là đủ.

Ai ngờ về sau, phong ba bất ngờ xảy ra, khi mạt thế buông xuống, môi trường sống dần trở nên khắc nghiệt, không khí cũng bắt đầu chứa đầy virus và chất phóng xạ mắt thường không thể thấy được.

Vì thế mà căn bệnh bẩm sinh của Cố Nghiên Thư không giờ phút nào không ngừng giày vò y, tận thế mười năm, Cố Nghiên Thư đã quen với những khó chịu trên người.

Mặc dù trước đây chưa bao giờ rơi vào tình trạng toàn thân bủn rủn vô lực như hiện tại, nhưng nhớ lại tiếng hét của quản gia trước khi hôn mê, Cố Nghiên Thư cũng không quá ngạc nhiên, trong lòng tự suy đoán bệnh tình của mình đã trở nặng.

Dù bệnh tình đã trở nên trầm trọng, Cố Nghiên Thư vẫn không ngừng suy nghĩ, thích ứng với cảm giác khó chịu và bắt đầu vận chuyển đầu óc.

Những kẻ khó gặm trước kia cuối cùng cũng thả lỏng miệng, đồng ý tuân theo quy tắc kinh doanh mà y đặt ra, phía chính phủ cũng lần đầu tiên công nhận địa vị của y.

Theo lời quản gia, tiệc mừng y trở thành nhà giàu số một mạt thế sẽ diễn ra sau ba ngày, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bất kể những kẻ đó là thật lòng hay giả dối thuận theo, thì chắc chắn ba ngày sau sẽ có một trận ác chiến diễn ra.

Thân thể y hiện tại không tốt, chỉ cần những người kia không vượt quá giới hạn, y sẽ sẵn sàng nhượng bộ một phần quyền lợi và lợi ích, cho họ một chút ngon ngọt, chỉ là...

"Kèn kẹt —— "

Tiếng mở cửa bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của Cố Nghiên Thư.

Âm thanh đẩy cửa dù không chói tai, nhưng khiến Cố Nghiễn Thư vô thức nhíu mày. Tiếng mở cửa này làm y phát giác ra điều không đúng.

Cố Nghiên Thư là người yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống, dù trong tận thế, y vẫn duy trì sinh hoạt tỉ mỉ và thoải mái nhất trong khả năng của mình.

Cửa phòng phát ra âm thanh tạp nham thế này tuyệt đối không thể có trong nhà y.

Cho nên đây là nơi nào?

Ý thức được vấn đề này, đầu Cố Nghiên Thư bắt đầu trở nên đau nhói.

"Tê —— "

Dù đã quen chịu đựng bệnh tật, nhưng cơn đau bất thình lình này vẫn khiến Cố Nghiên Thư hít sâu một hơi.

Động tĩnh của Cố Nghiên Thư tự nhiên thu hút sự chú ý của người vừa đẩy cửa vào.

"Thiếu gia?"

Nhận thấy Cố Nghiên Thư khẽ nhíu mày, Bạch Thuật vội vàng bước nhanh đến mép giường, thấp giọng gọi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nhưng Cố Nghiên Thư không đáp lại, toàn bộ sự chú ý của y đã bị những hình ảnh và ký ức xa lạ trong đầu hấp dẫn.

Mặc dù trong đầu có rất nhiều ký ức không phải của mình, nhưng Cố Nghiên Thư vẫn nhanh chong thu thập được thông tin hữu ích nhất.

Hóa ra y không phải ngất xỉu mà là trực tiếp qua đời.

Hiện tại, lý do y còn sống là vì y đã xuyên không vào cơ thể của một người khác.

Cảm giác đau đớn trên cơ thể này không phải vì bệnh tình trở nặng, mà là do cơ thể mới này vừa trải qua một trận ốm nặng còn chưa khỏi hẳn.

Còn thân phận của cơ thể này là...

Tiểu công tử của phủ Thừa Ân Hầu thuộc Thiên Tề Quốc, Cố Nghiên Thư.

Thiên Tề Quốc... Cố Nghiên Thư lẩm nhẩm mấy từ này trong lòng. Y tự nhận mình quen thuộc với lịch sử Hoa Hạ, thậm chí cũng có thể biểu biết một số lịch sử trên thế giới.

Nhưng chưa từng nghe nói về Thiên Tề Quốc, sau một lúc suy nghĩ, Cố Nghiên Thư đoán rằng, theo cách mọi người hay nói thì Thiên Tề Quốc và Hoa Hạ có lẽ là....một thời không song song.

Chẳng qua, Cố Nghiên Thư không quá bận tâm về vấn đề này.

Bất kể có phải thời không song song hay không, chỉ riêng sự bình yên và an toàn của Thiên Tề Quốc đã đủ quý giá đối với người đến từ mạt thế như Cố Nghiên Thư.

Sau khi biết rõ thân phận của "mình", Cố Nghiên Thư định tiếp tục đào sâu ký ức trong đầu thì nghe thấy một giọng nói:

"Thiếu gia? Ngài đã tỉnh chưa?"

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Nghiên Thư chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một người với khuôn mặt trắng trẻo ăn mặc như gã sai vặt đang cúi đầu bên cạnh giường.

"Bạch Thuật?" Cố Nghiên Thư nhanh chóng nhận ra tên của gã sai vặt từ trong trí nhớ.

Đây là thư đồng và cũng là gã sai vặt thân cận của Cố tiểu công tử.

Mặc dù giọng điệu Cố Nghiên Thư lúc này có hơi khác lạ, nhưng Bạch Thuật chỉ nghĩ là do thiếu gia còn đang bệnh, không nhận ra điều gì bất thường mà vui vẻ gật đầu đáp:

"Là nô tài đây, thiếu gia ngài cuối cùng cũng tỉnh!"

Xem ra những ký ức trong đầu là thật.

Ý thức được điều này, Cố Nghiên Thư thở phào nhẹ nhõm, lúc này y mới cảm thấy cổ họng mình khô khốc đau rát:

"Nước."

Bạch Thuật liền nhận ra giọng nói của thiếu gia nhà mình khàn đặc, đôi môi cũng nứt nẻ.

Hắn vội vã tiến tới đỡ Cố Nghiên Thư dậy, để y dựa vào đầu giường rồi lót sau lưng một cái gối, sau đó mới xoay người đi sang bàn bên cạnh rót nước.

Bạch Thuật đưa chén trà trong tay cho Cố Nghiên Thư, chờ Cố Nghiên Thư uống xong nửa chén Bạch Thuật mới thấp giọng hỏi:

"Thiếu gia còn chỗ nào không thoải mái không?"

Trong lúc uống nước, Cố Nghiên Thư đã hiểu sơ qua tính cách của Cố tiểu công tử từ trong trí nhớ.

Tóm lại, cậu ta là một tên thiếu gia kiêu căng được nuông chiều quá mức.

Nghe Bạch Thuật hỏi thăm, Cố Nghiên Thư liền trực tiếp bắt chước phản ứng của Cố tiểu công tử, nhìn Bạch Thuật với ánh mắt tức giận:

"Ta bây giờ toàn thân đều không khỏe!"

Quả nhiên, dù bị quát mắng Bạch Thuật vẫn không hề có biểu cảm gì khác lạ, hiển nhiên đã quen với tính khí của Cố tiểu công tử, thấp giọng nói:

"Đại phu nói thiếu gia lần này bệnh rất nặng, cần hồi phục thời gian dài, hiện tại trên người có chút khó chịu là bình thường, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận thì sẽ không để lại di chứng."

Cố Nghiên Thư nghe đến câu "sẽ không để lại di chứng" liền thở phào nhẹ nhõm.

Có trời mới biết từ sau mạt thế, Cố Nghiên Thư luôn mơ ước có một cơ thể khỏe mạnh như thế nào sau nhiều lần bị bệnh tật giày vò.

Nhưng dù Cố Nguyên Thư có gia tài bạc triệu, thậm trí mấy năm nay có thể nói là *phú khả địch quốc thì y vẫn không thể tìm ra cách chữa trị cho mình.

*Giàu ngang với cả một đất nước.

Tưởng rằng nguyện vọng này đã sớm bị vứt vô xó, ai ngờ bây giờ lại được thực hiện.

Đang vui mừng trong lòng, Cố Nghiên Thư liền nghe thấy Bạch Thuật nói tiếp:

"May mà đại phu nói lần này sẽ không để lại di chứng. Thiếu gia, ngài về sau phải cẩn thận, đừng làm chuyện điên rồ nữa, dù nô tài biết ngài buồn bực trong lòng nhưng cái đó là do hoàng thượng tứ hôn, thiên mệnh không thể trái..."

Tứ hôn!

Nghe được hai chữ này, trong đầu Cố Nghiên Thư nháy mắt hiện ra một đoạn ký ức thuộc về Cố tiểu công tử.

Trước khi ngã bệnh, Cố tiểu công tử đã nhận được thánh chỉ tứ hôn từ hoàng đế, cũng bởi vì một đạo thánh chỉ này, đã khiến cho cậu ta đổ bệnh một trận.

Dù là đích tử của Hầu phủ, nhưng bản thân cậu ta lại không có công danh hay chức vị, được hoàng thượng tự mình tứ hôn theo lý phải là vinh dự lớn, tại sao lại đổ bệnh nặng đến vậy?

Nhưng vấn đề ở chỗ, thánh chỉ tứ hôn này không hề tầm thường.