Chương 2: Tam hoàng tử

Hoàng đế đã ban một đạo thánh chỉ tứ hôn, không phải là để Cố tiểu công tử cưới một tiểu thư danh giá nào đó, mà là để cậu ta gả cho tam hoàng tử, trở thành chính phi của hắn.

Không phải ở Thiên Tề Quốc không có nam thê, nhưng trong đám người này, chưa từng có con cái xuất thân từ dòng dõi thế gia.

Đừng nói là trưởng tử, mà ngay cả con thứ trong gia đình có chút của cải cũng sẽ không nguyện ý làm vợ cho người ta.

Cố tiểu công tử là đích trưởng tử của Hầu phủ, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận chuyện này.

Thái giám tuyên chỉ chân trước vừa đi, Cố tiểu công tử chân sau liền ở trong nhà náo loạn một trận, tuyên bố không đồng ý gả.

Nhưng quân muốn thần chết, thần không thể không chết, khi hoàng thượng đã ra chỉ dụ, Cố tiểu công tử còn có thể không bằng lòng sao?

Thấy cậu làm loạn quá mức, Thừa Ân Hầu liền dứt khoát nhốt cậu vào từ đường, đồng thời nghiêm khắc nói rằng, khi nào suy nghĩ thông suốt thì mới được ra ngoài.

Cái "thông suốt" trong lời nói của Thừa Ân Hầu dĩ nhiên là muốn cậu đồng ý gả cho tam hoàng tử. Nhưng ai mà ngờ được, Cố tiểu công tử dù bình thường chẳng chịu nổi một chút khổ sở nào, lần này lại cương quyết không nhượng bộ.

Sau bảy ngày bị giam trong từ đường, không biết là do hoàn cảnh quá khắc nghiệt hay là vì lý do gì khác, Cố tiểu công tử cuối cùng cũng không chịu nổi mà ngất đi.

Ký ức của Cố tiểu công tử đến đây là kết thúc, có lẽ lúc đó cậu ta đã không qua khỏi.

Khi Cố Nghiên Thư tỉnh lại từ hồi ức, Bạch Thuật vẫn đang tiếp tục khuyên nhủ:

“Mặc dù tam hoàng tử có chút hung dữ, nhưng nô tài nghe nói ngài ấy không có gì bất mãn với ý chỉ của hoàng thượng, thiếu gia ngài nghĩ thoáng một chút, tam hoàng tử chắc sẽ không làm khó ngài.”

"Hung dữ một chút..."

Cố Nghiên Thư nhíu mày, nhẹ giọng lặp lại rồi hồi tưởng một lát liền hiểu tại sao Bạch Thuật lại nói như vậy.

Tam hoàng tử, tên là Tần Lục.

Chỉ từ cái tên đã cảm nhận được một cỗ sát khí đập vào mặt.

Và tam hoàng tử cũng thật sự xứng với cái tên này, rất không dễ chọc

Trong trí nhớ của Cố tiểu công tử, tam hoàng tử Tần Lục không chỉ khó gần mà còn là quái vật ba đầu sáu tay, hung thần ác sát, yêu ma quỷ quái, chỉ cần nhìn một chút là đã có thể gặp ác mộng.

Cố Nghiên Thư còn phát hiện, không chỉ Cố tiểu công tử có ấn tượng như vậy về Tần Lục mà dân chúng Thiên Tề Quốc cũng đều nghĩ như vậy.

Nguyên nhân nằm ở chính bản thân Tần Lục.

So với các quốc gia khác trên đại lục này, quốc lực của Thiên Tề Quốc tương đối yếu và binh lực cũng xếp cuối bảng. Tuy nhiên, nhờ vị trí địa lý thuận lợi mà Thiên Tề Quốc đã trở thành một trong những quốc gia giàu có nhất.

Nhỏ yếu nhưng lại có tiền, Thiên Tề Quốc giống như một đứa trẻ cầm vàng đi vào thành phố sầm uất, dễ dàng trở thành mục tiêu cho những kẻ có ý đồ xấu.

Vì vậy trong suốt mười năm qua, các quốc gia láng giềng luôn nhòm ngó và gây chiến với Thiên Tề Quốc, khiến quốc gia này liên tục phải đối mặt với chiến tranh.

Mỗi lần chiến sự bùng nổ, Thiên Tề Quốc phải dồn hết sức lực, tài lực để chống lại kẻ thù, nhưng thường xuyên bị đánh bại vì bản thân quá nhỏ yếu.

Sau thất bại, để bảo đảm sự ổn định trong nước, Thiên Tề Quốc chỉ có thể lựa chọn cắt đất bồi thường cho nước địch để có cơ hội sống sót.

Mà mỗi lần bồi thường đều sẽ khiến Thiên Tề Quốc tổn thất nghiêm trọng, thậm chí suy giảm quốc lực. Một khi quốc lực suy yếu, trong lần giao tranh tiếp theo, Thiên Tề Quốc khó tránh khỏi thất bại.

Ba lần bảy lượt như vậy, tình trạng này đã tạo thành một vòng luẩn quẩn kéo dài hàng chục năm.

Nếu không nhờ dân chúng Thiên Tề Quốc kiên cường và quân vương nỗ lực thì có lẽ Thiên Tề Quốc đã sớm bị các nước láng giềng xâm chiếm gần như không còn.

Cho đến năm năm trước, một người đã đứng lên phá vỡ vòng luẩn quẩn tưởng chừng không có lối thoát này, người đó chính là tam hoàng tử Tần Lục.

Khi đó, Tần Lục mới gần 15 tuổi lần đầu tiên ra biên cương.

Ban đầu, cả dân chúng Thiên Tề Quốc và tướng lĩnh quân địch nước láng giềng đều cho rằng việc Tần Lục ra biên cương chỉ mang tính chất hình thức hơn là thực chất.

Dù sao Thiên Tề Quốc cũng không thể đặt hy vọng chiến thắng vào một cậu bé gần mười lăm tuổi. Việc Tần Lục ra biên cương chỉ nhằm mục đích cổ vũ tinh thần binh sĩ và thể hiện sự đồng lòng của hoàng gia với quân đội biên cương mà thôi.

Nhưng không ai ngờ sau khi đến biên cương, Tần Lục không chọn làm linh vật an tĩnh mà trực tiếp ra trận, tự mình gϊếŧ địch.

Trong trận chiến đó, Thiên Tề Quốc giành chiến thắng vang dội, lấy ít địch nhiều nhưng vẫn đánh bại đối phương một cách hoa rơi nước chảy.

Không một ai có thể nói rõ được chiến thắng đó là nhờ vào sự dũng mãnh của Tần Lục hay do hành động cổ vũ sĩ khí của hắn khiến quân sĩ Thiên Tề Quốc phát huy vượt bậc.

Nhưng sau này, Tần Lục đã dùng hành động và chiến tích của mình để chứng minh sự cường đại của bản thân.

Từ 15 đến 20 tuổi, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, Tần Lục đã lập nên vô số kỳ tích trong các cuộc chiến, chưa bao giờ bại trận.

Từ một người không ai coi trọng, hắn đã trở thành một Sát Thần nổi danh ở biên cương.

Trong hai năm gần đây, địch quốc rất e sợ Tần Lục, đến nổi chỉ cần nghe thấy tên hắn là đã bị dọa sợ cho mất mật. Một khi phát hiện người phụ trách Thiên Tề là Tần Lục, bọn họ sẽ lập tức đầu hàng mà không cần do dự.

Những quốc gia từng có ý đồ xâm lược Thiên Tề Quốc cũng đã từ bỏ tham vọng, cúi đầu trước sức mạnh của Thiên Tề Quốc.

Biên cảnh bình yên, cuộc sống của người dân Thiên Tề Quốc càng ngày càng sung túc, mà đối với đại công thần mang đến loại biến hóa này, tam hoàng tử Tần Lục làm cho mọi người không tiếc lời khen ngợi.

Nhưng vài năm gần đây, chẳng biết vì lí do gì, những lời truyền đại về Tần Lục trong Thiên Tề Quốc dần có sự thay đổi.

Nếu nhắc đến các trận thắng của Tần Lục, mọi người sẽ không quên đưa ra một vài hình ảnh của hắn trên chiến trường, chẳng hạn như gϊếŧ người như ngóe, thiết giáp đẫm máu, đủ các loại miêu tả.

Nếu nhắc đến thời điểm Tần Lục đẩy lùi quân địch mười dặm, cũng sẽ không quên nói về sự quyết đoán sát phạt của hắn khi lấy đầu tướng địch giữa hàng vạn quân trên chiến trường.

Tương tự, khi nói về Tần Lục lấy ít địch nhiều khiến toàn quân đại thắng, cũng không thể không nhắc đến bản chất tàn nhẫn của hắn, không ngần ngại đuổi gϊếŧ kẻ thù một cách vô tình.

Dần dần, mọi người không chỉ nhớ về những chiến công của Tần Lục trên chiến trường mà còn nhớ về sự tàn bạo của hắn.

Hơn nữa, năm ngoái khi Tần Lục chiến thắng trở về kinh, người dân chạy ra cổng thành nghênh đón đều bị một thân đầy máu tươi và cỗ sát khí chưa tan từ trên người hắn làm cho khắc sâu ấn tượng trong lòng.

Kể từ đó, dân chúng Thiên Tề Quốc hoàn toàn tin tưởng các loại tin đồn về Tần Lục.

Không quá lời khi nói rằng, hung danh của Tần Lục ở kinh thành Thiên Tề Quốc đã đạt đến mức độ có thể khiến trẻ con ngừng khóc vào ban đêm.

Cố tiểu công tử lúc ấy cũng có mặt tại cổng thành tham gia náo nhiệt khi Tần Lục chiến thắng trở về.

Là một thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, hầu hết bạn chơi cùng Cố tiểu công tử đều là những người giống cậu ta, nên làm sao Cố tiểu công tử đã gặp qua ai có sát khí ngút trời như Tần Lục? Cũng bởi vì chuyện này mà trong lòng cậu ta sinh ra bóng ma tâm lý.

Lần này, Cố tiểu công tử bị nhốt trong từ đường suốt bảy ngày, cuối cùng lại mất mạng mà không ai chịu tiết lộ nguyên nhân. Ngoài việc bản thân Cố tiểu công tử không có hứng thú với đàn ông và không muốn trở thành nam thê ra, thì tính hung ác của Tần Lục cũng là một yếu tố quan trọng.

Tuy nhiên, nếu Cố Nghiên Thư bỏ qua thành kiến của Cố tiểu công tử và đánh giá Tần Lục một cách khách quan, thì có lẽ trong đầu Cố Nghiên Thư chỉ nghĩ đến một từ duy nhất: đẹp trai.

Không thể phủ nhận, Tần Lục sở hữu một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.

Cố tiểu công tử dù bị sát khí của Tần Lục dọa sợ nhưng vẫn không thể quên được khoảnh khắc khi nhìn thấy khuôn mặt ấy ở cổng thành.

Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng, đẹp đến mức khiến mọi cảnh vật trên thế gian đều bị lu mờ.

Dù đã quen với nhan sắc của nhiều ngôi sao trong ngành giải trí, Cố Nghiên Thư vẫn phải thừa nhận rằng gương mặt này là hoàn hảo nhất mà y từng gặp.

Quan trọng là mọi chi tiết trên khuôn mặt này đều phù hợp với thẩm mỹ của Cố Nghiên Thư, khiến y gần như tưởng rằng nó được tạo ra chỉ để dành riêng cho mình.

Cố Nghiên Thư càng không thể không thể phủ nhận, khi khuôn mặt này xuất hiện trong đầu, y đã động tâm.

Không chỉ vậy, Cố Nghiên Thư thậm chí còn nóng lòng muốn gặp mặt Tần Lục, xem liệu hắn có giống như trong trí nhớ là người mà chỉ gặp qua một lần liền khó quên hay không.

“Thiếu gia!” Đúng lúc Cố Nghiên Thư đang đắm chìm trong nhan sắc của Tần Lục, Bạch Thuật mang theo tiếng gọi gấp gáp cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

"Hử?" Cố Nghiên Thư ngước mắt nhìn Bạch Thuật, ra hiệu hắn có việc gì thì nói thẳng.

"Tam tiểu thư đến." Bạch Thuật thấp giọng trả lời, giọng điệu có chút khẩn trương.

Nghe thấy vậy, Cố Nghiên Thư hơi sững sờ một lúc, mới nhớ ra thông tin về tam tiểu thư từ trí nhớ của Cố tiểu công tử, đồng thời y cũng biết tại sao Bạch Thuật lại khẩn trương như vậy.

Vị tam tiểu thư này tên là Cố Minh Dung, nhỏ hơn Cố tiểu công tử hai tuổi, là con út trong phủ Thừa Ân Hầu, chỉ mới mười bảy tuổi.

Từ trí nhớ của Cố tiểu công tử, Cố Nghiên Thư nhận ra rằng, dù là thứ nữ nhưng Cố Minh Dung lại có địa vị không khác gì đích nữ trong Hầu phủ.

Về chi phí sinh hoạt, cô thậm chí chỉ thua kém Cố tiểu công tử một chút.

Nguyên nhân là vì..…

Khi Cố tiểu công tử ra đời, Cố phu nhân bởi vì khó sinh đã trực tiếp qua đời. Từ đó về sau, Thừa Ân Hầu phủ không còn chủ mẫu chính thức.

Thường di nương, mẹ ruột của Cố Minh Dung liền trở thành người được sủng ái nhất trong hậu viện Hầu phủ.

Tuy chỉ mang danh là quý thϊếp nhưng trên thực tế bà lại đảm nhận vai trò của chủ mẫu, nắm giữ toàn bộ quyền điều hành nội phủ.

Thậm chí, ngay cả Cố tiểu công tử đường đường chính chính là đích tử cũng lớn lên dưới sự chăm sóc của Thường di nương.

Có lẽ vì cảm thấy Cố tiểu công tử đã cướp đi sự chú ý của Thường di nương, nên từ nhỏ Cố Minh Dung đã không hòa hợp với Cố tiểu công tử, thường tìm cách gây sự với cậu ta.

Hiện tại, Cố Minh Dung xuất hiện, chỉ sợ là không có ý tốt.

"Nếu không để nô tài đi khuyên tam tiểu thư trở về?" Thấy Cố Nghiên Thư không nói gì, Bạch Thuật cho là y không muốn gặp Cố Minh Dung, vội vàng nhỏ giọng hỏi.

Đối với lời đề nghị của Bạch Thuật, Cố Nghiên Thư từ chối cho ý kiến: “Ngươi có thể khuyên người ta trở về à?”

Không phải Cố Nghiên Thư coi thường Bạch Thuật, nhưng từ ký ức của Cố tiểu công tử mà xem, vị tam tiểu thư này không phải là người dễ dàng nghe theo lời thuyết phục của hạ nhân.

Quả nhiên, khi được Cố Nghiên Thư hỏi, Bạch Thuật liền ỉu xìu xuống, lắc đầu uể oải: “Hẳn là... không được.”

"Được rồi, người ta đã đến cửa, cứ để nàng vào đi." Cố Nghiên Thư cũng không ngạc nhiên, khoát tay áo, ra hiệu cho Bạch Thuật đi mời người vào.

Ngay khi Cố Nghiên Thư đưa tay lấy áo khoác bên cạnh mặc vào người thì một thiếu nữ tướng mạo thanh tú vận áo đỏ từ ngoài cửa bước vào.

Đây là tam tiểu thư của Hầu phủ, Cố Minh Dung.

Trước khi Cố Minh Dung đến, giọng nói của nàng ta đã vọng đến tai Cố Nghiên Thư:

“Cách đó vài ngày nghe nói Tứ ca ca mắc bệnh nặng, muội muội còn đang lo lắng, mấy ngày nay có thể nói là ăn không ngon ngủ không yên, đêm không thể say giấc. Không biết ca ca bây giờ đã thấy khá hơn chưa?”