Chương 5: Sóng gió ập đến

Mặc dù không hiểu vì sao tam tiểu thư rời đi lại khiến người ta có cảm giác như chạy trối chết, nhưng Bạch Thuật vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng:

Cuối cùng cũng tiễn được đại Phật này đi!

Nhẹ nhàng thở ra, Bạch Thuật quay người nhìn về phía Cố Nghiên Thư, cẩn thận quan sát sắc mặt của y:

"Thiếu gia."

"Ừm?" Cố Nghiên Thư còn đang suy tư về chuyện khắc vợ của Tần Lục, nghe thấy giọng nói dè dặt của Bạch Thuật bên tai, ngẩng đầu liền thấy bộ dáng khẩn trương của hắn.

Cũng không thể trách Bạch Thuật lại như thế.

Cố tiểu công tử và Cố Minh Dung tranh chấp nhiều năm nhưng phần lớn là thua nhiều hơn thắng.

Cố tiểu công tử cũng không phải là người chịu được ấm ức. Mỗi lần bị Cố Minh Dung làm cho tức giận, cậu ta lại trút giận lên đám hạ nhân xung quanh.

Trong số đó, người chịu tội nhiều nhất chính là Bạch Thuật luôn ở gần cậu ta.

Mà Bạch Thuật đã tập mãi thành quen với chuyện này, mỗi lần Cố tiểu công tử tranh chấp với Cố Minh Dung, hắn sẽ như hiện tại, hầu hạ cực kì cẩn thận.

Chưa kể Cố Nghiên Thư không phải là Cố tiểu công tử. Trong lần giao tranh vừa rồi, Cố Minh Dung chẳng những không chiếm được lợi thế mà còn suýt nữa ngã ngựa. Thay vì giận dữ, Cố Nghiên Thư lại cảm thấy vui vẻ.

Hơn nữa, Bạch Thuật vì Cố Nghiên Thư mới chịu một cái tát. Hiện tại vết bàn tay trên mặt hắn vẫn còn thấy rõ, Cố Nghiên Thư cũng sẽ không làm khó hắn:

"Ta nhớ không lầm, trong thư phòng có vài bình thuốc trị thương đúng không?"

"Thiếu gia nhớ không sai đâu ạ, trong thư phòng còn hai bình thuốc." Mặc dù không hiểu tại sao Cố Nghiên Thư lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng Bạch Thuật không dám hỏi thêm, chỉ trả lời ngắn gọn.

"Lát nữa ngươi tự đi lấy một bình, bôi lên vết thương trên mặt," Cố Nghiên Thư khẽ gật đầu như thể lơ đãng phân phó.

Bạch Thuật vẫn còn nơm nớp lo sợ Cố Nghiên Thư sẽ nổi giận nên nhất thời không kịp phản ứng, chờ đến khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của y, liền vội vàng từ chối:

"Đa tạ thiếu gia ban thưởng, nhưng nô tài da dày thịt béo vài ngày nữa sẽ tự khỏi, không cần lãng phí thuốc tốt như vậy...."

Bạch Thuật biết rõ về hai bình thuốc này. Năm ngoái khi thiếu gia nhà mình bị thương, đại thiếu gia đã sai người đưa tới và nói rằng thuốc này rất quý, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ rệt.

Sự thật chứng minh lời đại thiếu gia nói không sai. Trong ba bình thuốc, thiếu gia nhà mình chỉ dùng một bình, vết thương liền lành nhanh hơn nhiều so với thuốc trị thương thông thường.

Sau khi dùng xong, Cố tiểu công tử cũng nhận ra thuốc này thực sự quý hiếm nên không bao giờ dùng cho vết thương nhỏ. Chính vì vậy sau một năm, vẫn còn lại hai bình.

Nghe Cố Nghiên Thư muốn đưa thuốc này cho mình, Bạch Thuật tự nhiên không muốn nhận.

Cố Nghiên Thư vừa nói xong, chợt nhận ra thuốc trị thương này có chút không bình thường. Khi thấy Bạch Thuật kiên quyết từ chối, y cũng không kiên trì thêm nữa.

Nhưng Cố Nghiên Thư không phải là người có thể làm trái tính tình mình: "Đã như vậy, tháng này ngươi sẽ nhận tiền lương gấp đôi. Nhớ đi tìm đại phu kê đơn thuốc bôi lên vết thương trên mặt."

Lần này, Cố Nghiên Thư không cho Bạch Thuật cơ hội từ chối:

"Mọi người đều biết ngươi là người của ta. Để lại vết thương trên mặt là muốn nói cho mọi người biết ngươi bị tam tiểu thư đánh à? Được tăng tiền lương thì liệu mà mua thuốc trị thương cho tốt, đừng để người ngoài nói bổn thiếu gia khắt khe với hạ nhân."

Quả nhiên, nghe xong lời này, Bạch Thuật vội nuốt lại lời từ chối vào trong miệng, trực tiếp cảm ơn:

"Đa tạ Thiếu gia đã quan tâm, nô tài sẽ đi tìm đại phu ngay khi rảnh."

"Còn chuyện gì nữa?" Thấy Bạch Thuật cảm ơn xong mà vẫn tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Cố Nghiên Thư liền hỏi.

Bạch Thuật có chút do dự, nhưng sau một lúc vẫn quyết định mở miệng:

"Những lời tam tiểu thư nói vừa rồi.... Thiếu gia không cần bận tâm, những cái đó chỉ là tin đồn, không thể coi là thật."

Đối với những lời đồn đại từ bên ngoài, Cố Nghiên Thư không thể phân biệt thật giả.

Dù cho tam hoàng tử có mang huyết sát nặng hay là vì bất kỳ lí do nào khác, thì ít nhất chủ nhân nguyên bản của cơ thể này, Cố tiểu công tử của Thừa Ân Hầu phủ đã thật sự mất mạng.

Nghĩ đến đây, trên mặt Cố Nghiên Thư nở một nụ cười vừa thật vừa giả: "Không thể coi là thật sao? Cũng chưa chắc đâu..."

Lời này rơi vào tai Bạch Thuật người không biết Cố Nghiên Thư đã đổi hồn, lại nghĩ rằng Cố Nghiên Thư đã để ý đến lời nói của Cố Minh Dung, vội lên tiếng trấn an:

"Nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn thôi mà? Thiếu gia ngài có bát tự tốt, sẽ không bị ảnh hưởng..."

"Bát tự... Khụ khụ khụ..."

Cố Nghiên Thư ban đầu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cơn ngứa ngáy trong cổ họng lại ập đến, khiến y không thể nhịn được mà ho ra tiếng.

Lần này, trong phòng không có người ngoài, tiếng ho của Cố Nghiên Thư còn dữ dội hơn trước, Bạch Thuật ở bên cạnh nghe mà kinh hồn bạt vía.

Bạch Thuật lập tức không rảnh lo chuyện khác, vội vàng tiến lên giúp Cố Nghiên Thư thuận khí:

"Thiếu gia hiện tại thân thể còn yếu, không cần nghĩ đến mấy chuyện lung tung này, trước tiên phải dưỡng thân thể thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất. Đại phu bên kia còn đang sắc thuốc, ngài chờ một chút, nô tài liền cho người mang lại đây."

Không thể không nói, những lời này của Bạch Thuật đã đυ.ng trúng tâm tư của y: Bất kể như nào, trước tiên cần phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất.

Đối với người đã từng nằm liệt giường như Cố Nghiên Thư, một cơ thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì. Lúc này, Cố Nghiên Thư không nói thêm gì, tiếp nhận bát thuốc Bạch Thuật đưa tới, uống một hơi cạn sạch.

Không biết là do thuốc của đại phu có thành phần gây buồn ngủ hay là do Cố Nghiên Thư vừa mang thân thể ốm yếu vừa ứng phó một trận với Cố Minh Dung, nên sau khi uống thuốc xong, y liền cảm thấy một trận mỏi mệt.

Cũng may, Cố Nghiên Thư hiện tại không còn là người giàu nhất mạt thế nữa, mà chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng bình thường, không còn phải đối mặt với đống công việc chất chồng như núi.

Cho nên khi cảm thấy mỏi mệt, Cố Nghiên Thư không chút do dự lựa chọn nghỉ ngơi để bồi dưỡng sức khỏe.

Có lẽ vì cơ thể quá mệt mỏi, nên lần này Cố Nghiên Thư ngủ rất sâu và chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt.

"Hầu gia, thiếu gia còn đang nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi? Bây giờ là mấy giờ hả? Mặt trời đã lên tới đỉnh rồi mà còn nghỉ ngơi?"

"Đó là vì thiếu gia còn đang mang bệnh..."

"Bệnh cái gì? Đừng tưởng rằng bản hầu không biết nó đã sớm tỉnh! Đại phu nói nó đã gần khỏi, có phải là tên nghiệt chướng kia nói cái gì? Nên ngươi mới ngăn bản hầu không cho vào?"

......

Tiếng tranh cãi kịch liệt trực tiếp đánh thức Cố Nghiên Thư đang chìm trong giấc ngủ.

Chỉ cần nghe vài lời vọng vào từ khe cửa, Cố Nghiên Thư đã đoán được thân phận của người đến.

Trong phủ Thừa Ân Hầu, người duy nhất có thể tự xưng là "bản hầu" còn không chút kiêng kị gọi Cố tiểu công tử là "nghiệt chướng" ngoài Thừa Ân Hầu ra thì không còn ai khác.

Biết được thân phận người vừa đến, Cố Nghiên Thư hiểu rằng Bạch Thuật không thể cản lâu....

Vừa mới nghĩ đến đây, âm thanh tranh cãi ngoài cửa bỗng trở nên rõ ràng hơn.

"Tránh ra cho bản hầu!"

Sau đó là tiếng mở cửa, và một người đàn ông tướng mạo nhã nhặn, khoảng ba mươi tuổi bước nhanh vào.

Đó chính là phụ thân của Cố tiểu công tử, Thừa Ân Hầu - Cố Hồng Tế.

Theo sau Cố Hồng Tế là một phụ nhân thanh lệ xinh đẹp có phần nhã nhặn. Khi vào cửa, miệng bà còn không ngừng nói:

"Hầu gia xin ngài bớt giận, tôi nghĩ Thư nhi thật sự không khỏe trong người, không phải cố ý không muốn gặp ngài..."

Phục sức trên người phụ nhân này có giá trị không nhỏ, có thể thấy bà rất được sủng ái trong Hầu phủ.

Sự thật đúng là như thế, phụ nhân này chính là người đang chưởng quản nội Hầu phủ, Thường di nương Thường Hân Nhã.

Từ biểu cảm của Cố Hồng Tế, không khó để nhận ra ông rất tức giận.

Dù Thường di nương cố gắng khuyên nhủ, biểu tình của Cố Hồng Tế không những không tốt lên mà còn tồi tệ hơn.