Chương 6: Nói chuyện

"Cái gì không phải cố ý? Nàng còn giúp nó nói chuyện, ta thấy tên nghiệp chướng này chính là do nàng chiều hư!"

"Cái này... Thϊếp thân..." Bị trách mắng, Thường di nương dường như có chút sợ hãi, ngập ngừng nói mấy chữ rồi im lặng.

Thường di nương không nói gì, Cố Hồng Tế cũng không còn gì e ngại, tiếp tục tiến về phía giường Cố Nghiên Thư.

Đứng một bên chứng kiến toàn bộ sự việc, Bạch Thuật lúc này có thể nói là lo lắng trong lòng:

Biểu hiện hiện tại của hầu gia dựa trên kinh nghiệm từ quá khứ, chỉ sợ hắn sẽ là người đầu tiên thay thiếu gia chịu tội.

Ngay khi Bạch Thuật đang lúng túng không biết phải làm gì thì nghe thấy động tĩnh của thiếu gia từ đầu giường truyền đến:

"Khụ khụ khụ..."

Dù chủ nhân tiếng động đã cố gắng kìm nén nhưng không thể ngăn cản được tiếng ho tê tâm phế liệt, khiến ai nghe xong cũng không khỏi lo lắng, lo rằng chủ nhân của tiếng ho này có thể chịu đựng được nữa hay không.

Cố Hồng Tế đương nhiên cũng không ngoại lệ, huống chi người đang ho là con trai ruột của ông.

Lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt Cố Hồng Tế dịu đi không ít, nhưng trong mắt vẫn còn một tia lửa giận mỏng manh.

Đợi cho tiếng ho dần ngừng lại, Cố Hồng Tế còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Cố Nghiên Thư gắng gượng chống đỡ bước xuống giường.

Sắc mặt y tái nhợt cùng đôi môi không chút huyết sắc, trông thế nào cũng không giống như lời "tốt hơn nhiều" mà đại phu nói.

Nhìn thấy dáng vẻ lần này của Cố Nghiên Thư, lửa giận trong lòng Cố Hồng Tế lập tức giảm đi nhiều, ánh mắt nhìn Cố Nghiên Thư cũng mang theo một tia lo lắng.

Chưa kịp để Cố Hồng Tế nói chuyện, Cố Nghiên Thư đã mở miệng trước:

"Phụ thân đến thăm con sao?"

Giọng nói vang lên khàn khàn yếu ớt. Khi nhìn Cố Hồng Tế, ánh mắt y còn hiện lên chút do dự và bối rối.

Một chút lửa giận còn sót lại trong lòng Cố Hồng Tế như bị dội một chậu nước lạnh, "phụt" một cái liền tắt.

"Khụ... Ừm, là... Vi phụ tới đây nhìn con một chút." Nghĩ lại thái độ của mình khi vừa vào cửa, giọng Cố Hồng Tế có chút mất tự nhiên.

"Không ngờ phụ thân vẫn còn quan tâm đến con..." Cố Nghiên Thư giống như không nhận ra vẻ xấu hổ trên mặt Cố Hồng Tế, gương mặt y hiện lên một tia kinh hỉ, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Phản ứng và ánh mắt của Cố Nghiên Thư trực tiếp khơi dậy tình thương con trong lòng Cố Hồng Tế:

"Con nói gì vậy? Ta là phụ thân con, con bị bệnh tất nhiên ta phải quan tâm. Con còn đang bệnh, đừng cứ đứng mãi..."

"Tạ ơn phụ thân đã săn sóc." Cố Nghiên Thư không muốn làm khó mình, liền ngoan ngoãn quay về giường.

Nhìn thấy nhi tử ngoan ngoãn như vậy, tình thương của người cha trong lòng Cố Hồng Tế càng mãnh liệt, vội vàng quan tâm hỏi:

"Ban ngày nghe nói con đã tỉnh, bây giờ cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

"Tạ ơn phụ thân quan tâm, con cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi... khụ khụ khụ..." Cố Nghiên Thư chưa kịp nói hết câu thì đã ho sặc sụa.

"Con ho nặng như vậy, làm sao gọi là khỏe được? Đại phu đâu? Còn không mau đi tìm đại phu đến khám cho thiếu gia?" Nói đến đây, Cố Hồng Tế liền quay sang nhìn Bạch Thuật đứng bên cạnh.

Lúc này, Thường di nương vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:

"Hầu gia cứ yên tâm, đại phu chữa bệnh cho Thư nhi đang ở thiên viện, để thϊếp thân cho người mời ông ta đến đây khám kỹ lại cho Thư nhi."

Không thể phủ nhận, Thường di nương có thể khiến Cố Hồng Tế sủng ái bà suốt mười mấy năm, quả thật có chút bản lĩnh.

Lời nói nhẹ nhàng trấn an, không vội vàng mà vẫn mang theo một chút an ủi, lập tức khiến Cố Hồng Tế bình tĩnh lại:

"Nàng nói đúng, vừa rồi là ta quá lo lắng, vẫn là nàng làm việc có nền nếp hơn."

"Hầu gia nói vậy chẳng lẽ là đang chê cười thϊếp thân sao? Thϊếp thân nào có tài trí hơn người như hầu gia? Hầu gia vừa rồi chỉ là lo lắng cho Thư nhi mà thôi." Thường Hân Nhã khẽ cười, nhẹ nhàng phản bác lại lời Cố Hồng Tế.

Tuy là phản bác nhưng ý tứ trong lời nói của Thường di nương lại khéo léo ca ngợi Cố Hồng Tế.

Không thể không thừa nhận, Thường di nương thực sự hiểu rất rõ Cố Hồng Tế. Từ biểu hiện của Cố Hồng Tế lúc này có thể thấy rõ, những lời bà nói đã chạm đến tâm can ông.

Thường di nương vẫn luôn chú ý đến sắc mặt Cố Hồng Tế, thấy vậy liền tận dụng cơ hội:

"Thư nhi hiện tại ho thành cái dạng này, thế mà đại phu còn dám nói Thư nhi sẽ nhanh khỏi, thật không thể tin nổi! Cũng không biết nửa tháng sau Thư nhi sẽ ra sao..."

Nói đến đây, Thường di nương đột ngột dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ khó xử.

Vừa nghe đến "nửa tháng sau", Cố Hồng Tế liền nghĩ ngay đến mục đích hôm nay của mình khi đến viện Cố Nghiên Thư.

Nhớ lại lời của Thường di nương, tình thương của người cha trong lòng Cố Hồng Tế giảm đi không ít, ánh mắt nhìn về Cố Nghiên Thư mang theo một tia dò xét.

Dường như ông đang tự hỏi liệu Cố Nghiên Thư thật sự không khỏe hay là chỉ muốn trốn tránh việc bị hoàng thượng tứ hôn.

Cố Hồng Tế vẫn chưa quên thái độ của Cố Nghiên Thư về cuộc hôn nhân này trước khi y hôn mê.

"Phụ thân?" Cố Nghiên Thư nhìn Cố Hồng Tế với ánh mắt khó hiểu, như thể hoàn toàn không biết ông đang nghi ngờ điều gì.

Ánh mắt đó khiến sự hoài nghi trong lòng Cố Hồng Tế dần biến mất, thay vào đó là một chút áy náy.

Nhưng rõ ràng, một chút áy náy này không thể giúp Cố Hồng Tế duy trì hình tượng phụ tử tình thâm.

Vì vậy, sau một lúc trầm mặc, Cố Hồng Tế vẫn quyết định mở lời:

"Con bây giờ thân thể vẫn chưa hồi phục, có những lời ta lẽ ra không nên nói bây giờ, nhưng ta không thể không nói... Hôn sự của con và tam hoàng tử đã định, chỉ còn nửa tháng nữa, dù con muốn hay không thì nửa tháng sau con phải gả cho tam hoàng tử."

"Con nên hiểu rõ, dù nửa tháng sau thân thể của con vẫn như hiện tại, hôn sự này cũng sẽ không thay đổi."

"Trước khi đưa con vào từ đường, ta đã nói hết những điều cần nói. Trong nửa tháng tới, con nên chăm sóc bản thân thật tốt, đừng nghĩ làm chuyện gì khác. Nếu không, đừng trách vi phụ đánh gãy hai chân của con, rồi trói con đến phủ tam hoàng tử, hiểu chưa?"

Khi đã mở lời, việc nói tiếp không còn gì khó khăn, và lúc này Cố Hồng Tế chính là như vậy.

Nói đến phần sau, Cố Hồng Tế không chỉ nói dứt khoát mà còn có chút tuyệt tình.

Nhưng dù là Cố Nghiên Thư hay Thường di nương, thì trong lòng đều hiểu rằng lời Cố Hồng Tế nói lúc này đã được coi là cực kỳ ôn hòa.

Nếu không phải vì Cố Nghiên Thư đột nhiên rơi vào tình cảnh như vậy khiến Cố Hồng Tế trở tay không kịp, thì khi bước vào cửa, ông chắc chắn sẽ chỉ vào mặt y mà mắng một trận. Làm gì có chuyện cảnh cáo mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy.

Khi Cố Hồng Tế nói ra những lời này, Cố Nghiên Thư cũng không thấy bất ngờ, chỉ rũ đôi mắt xuống sau khi nghe ông nói.

Sau một hồi lâu, khi Cố Hồng Tế nghĩ rằng y sẽ giữ im lặng mãi thì lại nghe thấy Cố Nghiên Thư nhẹ giọng trả lời:

"Con biết."

Giọng nói êm dịu nhưng đầy mờ mịt, phảng phất như một món đồ sứ đã vỡ vụn nhưng vẫn cố gắng giữ nguyên hình dáng ban đầu, mặc cho chỉ cần chạm nhẹ vào nó là sẽ tan thành từng mảnh.

Nhìn thấy Cố Nghiên Thư trong trạng thái này, Cố Hồng Tế khẽ thở dài, thái độ mềm mỏng hẳn:

"Không phải phụ thân không đau lòng cho con, nhưng phụ thân cũng là..."

"Con biết!" Lúc này Cố Nghiên Thư đột nhiên không còn giữ thái độ nhu thuận như trước, vội ngắt lời Cố Hồng Tế, "Con biết phụ thân thật sự là đau lòng cho con, nhưng đây là lệnh tứ hôn của hoàng thượng, phụ thân cũng không còn cách nào khác, con đều biết..."

Dù ngoài miệng nói rằng mình đã hiểu, nhưng qua ba lần "Con biết" và cả biểu cảm lúc này của Cố Nghiên Thư, đều cho thấy y đang chịu đựng sự ủy khuất to lớn.

Biểu hiện của Cố Nghiên Thư rõ ràng như vậy, Cố Hồng Tế tự nhiên cũng có thể nhận ra.

Bản thân Cố Hồng Tế không có quá nhiều bản lĩnh, ngoại trừ cái tên Thừa Ân Hầu ra, ông chỉ giữ được một chức quan tứ phẩm nhàn tản. Tuy đã đến tuổi trung niên, nhưng ông vẫn như cũ không có hy vọng thăng tiến, tất nhiên cũng không có khả năng khiến hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Cho nên dù biết Cố Nghiên Thư chịu ủy khuất, Cố Hồng Tế cũng không biết phải làm thế nào.

Những lời cần nói đã nói, những điều cần cảnh cáo cũng đã cảnh cáo, nhưng Cố Nghiên Thư chẳng những không có ý gây chuyện mà còn tỏ ra ngoan ngoãn.

Nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Nghiên Thư, rồi nghĩ tới việc mình quấy rầy y nghỉ ngơi, Cố Hồng Tế cảm thấy có chút đứng ngồi không yên:

"Nếu con đã suy nghĩ kỹ, những lời khác vi phụ cũng không nói nhiều, thân thể con còn yếu, vi phụ không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa."

"Được." Cố Hồng Tế muốn đi, Cố Nghiên Thư cũng không giữ lại, chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Lúc Cố Nghiên Thư gật đầu, Cố Hồng Tế nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.

Dường như cảm thấy việc rời đi ngay có phần vội vàng, nên ông quay đầu dặn dò Bạch Thuật đứng bên cạnh vài câu chăm sóc tốt cho Cố Nghiên Thư rồi mới xoay người rời đi.

Ngay lúc Cố Hồng Tế cùng Thường di nương chuẩn bị bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng lẩm bẩm đầy nghi hoặc của Cố Nghiên Thư phát ra từ trong phòng:

"Nghe nói hài nhi bị chỉ định cho tam hoàng tử là do bát tự tương hợp, nhưng hoàng thượng làm sao biết được bát tự của hài nhi?