Chương 7: lỗ hổng

Cố Hồng Tế đang định bước ra khỏi phòng thì bị lời nói của Cố Nghiên Thư làm cho khựng lại, thần sắc trên mặt thay đổi khó lường, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Ngay lúc Thường di nương nghĩ rằng Cố Hồng Tế sẽ đứng trước cửa phòng Cố Nghiên Thư mãi thì nghe thấy giọng nói có phần cứng đờ của ông:

"Vi phụ đã biết!"

Sau đó, Cố Hồng Tế trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Dù là động tác cuối cùng phất tay áo hay là bóng dáng đi nhanh như bay của Cố Hồng Tế, đều cho thấy ông rất tức giận, còn là loại tức giận không hề nhẹ.

Thấy vậy, Thường di nương quay đầu nhìn Cố Nghiên Thư với vẻ mặt phức tạp, lại chỉ thấy y nằm xuống, không nói gì thêm. Thường di nương liền xoay người rời khỏi phòng Cố Nghiên Thư.

Cảnh Cố Hồng Tế và Thường di nương một trước một sau rời đi rơi vào mắt Bạch Thuật, lại thành ra vì một câu nói của Cố Nghiên Thư đã chọc giận hầu gia.

Mà Thường di nương vẫn luôn cưng chiều thiếu gia, bây giờ lại có vẻ thất vọng với y.

Nhận ra điều này, Bạch Thuật không khỏi bối rối: "Hầu gia sao lại tức giận rồi? Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?"

Vừa nói xong, Bạch Thuật liền phát giác bởi vì mình quá sốt ruột nên lời nói ra nghe như đang chất vấn.

Nghĩ tới thiếu gia nhà mình ở Hầu gia không được sủng ái, thật vất vả hôm nay hầu gia mới đối xử với thiếu gia ôn hòa hơn một chút, kết quả khi rời đi lại thay đổi thái độ.

Hiện tại người đau khổ nhất hẳn là thiếu gia.

Nghĩ tới đây, Bạch Thuật vội vàng đè xuống nỗi lo lắng trong lòng, đổi giọng an ủi Cố Nghiên Thư:

"Thật ra hầu gia có tính tình như vậy thiếu gia cũng biết mà. Ngài đừng để bụng, có khi hầu gia vừa mới nghĩ đến chuyện gì khiến mình tức giận nên mới đột nhiên hành động như vậy..."

Vì giúp Cố Hồng Tế tìm cớ, Bạch Thuật có thể nói là vắt hết óc suy nghĩ, ai ngờ vừa nói được hai câu, Bạch Thuật liền phát hiện biểu tình của thiếu gia có chút không đúng.

Cố Nghiên Thư không những không cảm thấy thất vọng, khổ sở mà ngược lại còn có vẻ... rất vui vẻ?

Nhìn nụ cười trên mặt Cố Nghiên Thư, Bạch Thuật trong lòng có chút hốt hoảng, không lẽ thiếu gia nhà mình vì thương tâm quá độ nên thần trí có vấn đề?

Nhưng thật ra, Cố Nghiên Thư không thương tâm đến nỗi mất thần trí giống như như những gì Bạch Thuật nghĩ.

Trái lại y hiện tại rất cao hứng, vì phản ứng của Cố Hồng Tế và Thường di nương đều nằm trong lòng bàn tay y.

Câu hỏi vừa rồi của Cố Nghiên Thư đã đánh trúng điểm mấu chốt của vấn đề.

Phải biết rằng người Thiên Tề Quốc rất coi trọng sinh thần bát tự, ngoại trừ những người thân thiết ra, thì cơ bản người khác không thể nào biết được.

Chưa kể Thừa Ân Hầu phủ không phải là gia đình bình dân, nên càng chú ý đến điều này.

Cố Nghiên Thư là đích tử của Thừa Ân Hầu phủ, sinh thần bát tự của y ngoài phụ mẫu huynh trưởng chỉ sợ chỉ có nhóm lão nhân phục vụ khi Cố phu nhân sinh nở mới biết được.

Nói một cách không khoa trương, hiện tại dù Bạch Thuật đang hầu hạ bên cạnh Cố tiểu công tử, có lẽ cũng không biết rõ cụ thể bát tự của cậu ta.

Nếu Cố tiểu công tử bị chỉ định cho tam hoàng tử là vì bát tự tương hợp, vậy trước khi tứ hôn, hoàng đế nhất định đã cho người đi hợp bát tự của hai người.

Mà yêu cầu cơ bản nhất để hợp bát tự là phải biết bát tự cụ thể của cả hai.

Tam hoàng tử thì không nói làm gì, hắn vốn là nhi tử của hoàng đế. Nhưng còn Cố tiểu công tử? Làm sao hoàng đế biết được bát tự của Cố tiểu công tử?

Nếu nói là hoàng đế đột nhiên hứng thú, chủ động hỏi Cố Nghiên Thư về bát tự, thì chuyện này có lẽ ngay cả hài tử mới sinh của Vương đại nương đầu đường cũng sẽ không tin.

Phải biết Cố tiểu công tử tuy là đích tử của Thừa Ân Hầu phủ, nhưng hầu tước cũng không phải là tước vị cao quý gì, nghe thì có vẻ là một danh hiệu quý tộc, nhưng thực tế nếu đặt ở trong đại gia tộc Yến kinh, chỉ có thể coi là mạt hạng.

Cố tiểu công tử bản thân đã không có công danh, không có chức quan, mà ngay cả phụ thân của Cố tiểu công tử, Thừa Ân Hầu Cố Hồng Tế, cũng chỉ có một chức quan nhàn tản tứ phẩm. Trong chốn quan trường đầy rẫy quan lớn như Yến Kinh, thì vị trí của ông càng không đáng kể.

Nói một câu không dễ nghe, hoàng đế có lẽ còn không biết Cố Hồng Tế là ai chứ đừng nói đến nhi tử của ông ta.

Nếu hoàng đế không biết trên thế gian này có tồn tại Cố tiểu công tử, làm sao có thể chủ động hỏi thăm sinh thần bát tự của cậu ta?

Giả sử chuyện tam hoàng tử khắc vợ là thật, hoàng đế thấy tam hoàng tử lớn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình nên sốt ruột quyết định mở rộng tìm kiếm, muốn từ trong Thiên Tề Quốc tìm ra người có thể hóa giải mệnh cách khắc vợ của tam hoàng tử.

Trong trường hợp này, người đầu tiên đứng mũi chịu sào phải là những tiểu thư khuê các ở Thiên Tề Quốc, chứ có liên quan gì đến một nam nhân như Cố tiểu công tử?

Vậy tại sao người được ban hôn cuối cùng lại là cậu ta?

Nếu nói trong chuyện này không có gì kì lạ thì chẳng khác nào đang lừa gạt một đứa trẻ ba tuổi.

Tình huống bên phía hoàng đế ra sao không bàn tới, nhưng chắc chắn là thông tin về bát tự của Cố Nghiên Thư bị lộ ra từ Thừa Ân Hầu phủ.

Mặc dù trong trí nhớ của Cố tiểu công tử không có nhiều thông tin về Thừa Ân Hầu Cố Hồng Tế, nhưng Cố Nghiên Thư y là người thế nào?

Là trong tình huống mà mọi quy tắc và trật tự đều đảo lộn ở mạt thế, là người có thể đao to búa lớn tái lập lại quy tắc một lần nữa, dù phải đối mặt với vô số khó khăn trong suốt mười năm mà vẫn đứng vững ở vị trí thương nhân hàng đầu không bao giờ ngã.