Chương 11

Để chắc chắn cho các suy đoán của mình hơn, ta đã đến địa điểm được hộ vệ của Tiêu Cảnh Diệp báo trước.

Bên trong một tửu lâu nổi tiếng chỉ dành cho kẻ lắm tiền nhiều của, ta nhìn thấy Tiêu Cảnh Diệp ngồi ngắm cảnh trên chiếc xe lăn của hắn.

“Xin thỉnh an Duệ vương điện hạ.”

“Đến rồi à? Ngồi đi.”

Hộ vệ đẩy xe lăn cho hắn đến trước bàn.

“Nàng suy nghĩ kĩ rồi?”

“Điện hạ liệu sự như thần, tiểu nữ xin bái phục.”

Tiêu Cảnh Diệp bật cười.

“Không có chi, nếu đã suy nghĩ kĩ thì bổn vương cũng theo lý mà hành sự thôi.”

Hắn không nói rõ ra, nhưng cả hai chúng ta đều hiểu.

Tiêu Cảnh Diệp đã nói đồng ý, như vậy có lẽ thánh chỉ tứ hôn rất nhanh sẽ đến.

“Như vậy cũng tốt. Có điều thần nữ hôm nay đến đây không chỉ vì chuyện này.”

“Ồ, có gì cứ nói?”

“Điện hạ đang muốn trở lại triều chính sao?”

Nói chuyện với người như hắn thì tốt nhất không nên ngây thơ hỏi rằng chuyện này chuyện kia có phải do ngươi ra tay không, mà nên đi thẳng vào vấn đề.

“Cũng đúng, mà cũng không đúng.”

“Ồ?”

“Đợi thánh chỉ tứ hôn xuống, nàng chính thức trở thành người của bổn vương thì nàng sẽ biết.”

“Thần nữ đã biết, thần nữ tin tưởng Duệ vương điện hạ.”

“Bổn vương có thể đảm bảo là nhanh, nếu bỏ qua nghi lễ thì ngày mai vào cửa luôn cũng được. Có điều bổn vương vẫn sẽ làm đầy đủ lễ nghĩa.”

“Đa tạ vương gia.”

Có lẽ cảm thấy ta hơi căng thẳng, cho nên Tiêu Cảnh Diệp phì cười.

“Làm sao vậy, bây giờ lại sợ rồi?”

“Không có, thần nữ đâu có sợ gì.”

“Được rồi, hôm nay nàng đến đây gặp bổn vương thì đã không có đường quay đầu. Tương lai phủ Thừa tướng phức tạp hơn nàng nghĩ, thân là nữ nhi duy nhất thì nàng phải tự biết chọn một chỗ dựa vững chắc.”

“Thần nữ hiểu điều đó ạ. Nhưng phải chăng điện hạ đồng ý làm chỗ dựa cho ta?”

“Cái đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của nàng nữa.”

Ta đã hiểu, con đường phía trước chúng ta đã xác định sẽ chung vận mệnh với nhau.

Chúng ta nói chuyện thêm một lát, sau đó ta mời hành lễ rồi trở về.

Ta vừa đi không bao lâu, Tiêu Cảnh Diệp đã gọi ngay các hộ vệ đến.

“Các ngươi trở về chuẩn bị sính lễ, nhớ là không được qua loa. Cả phần lễ vật của mẫu thân cũng lấy ra luôn đi.”

“Vương gia?”

Có lẽ cảm thấy Tiêu Cảnh Diệp quá coi trọng vị vương phi tương lai này, các hộ vệ có hơi ngạc nhiên.

Bọn họ nhớ đến ba vị trước kia, đều là do phe cánh hoàng hậu tìm cách nhét vào để giám sát.

Vương gia không ngần ngại ra tay diệt toàn bộ, ngăn chặn mọi mầm mống nguy cơ đến với mình.

Bây giờ vị này chắc là do điện hạ tự mình nhìn trúng, nên có ưu ái hơn vài phần chăng?

“Các ngươi thắc mắc gì à?”

“Bẩm vương gia, chúng thần không dám.”

“Vậy thì cứ chuẩn bị đi, nhớ đưa danh sách cho bổn vương xem trước. Còn nữa, nhớ thanh lý sạch sẽ mọi thứ trong phủ. Thứ gì dơ bẩn cứ vứt ra ngoài, đợi tân nương đến cho nàng tiếp quản.”

“Dạ, chúng thần đã biết.”

“Bây giờ chúng ta tiến cung.”

Lời vừa dứt, người nào người nấy đã đi làm công việc của mình.

Tiêu Cảnh Diệp hiên ngang đi thẳng đến Càn Chính Điện, nơi hoàng đế đang ngự trị.

“Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng.”

“Cảnh Diệp đến sao?”

Hoàng thượng uy nghiêm đĩnh đạc như một gốc cây lâu đời, nay từ trong đáy mắt ánh lên một niềm vui khó tả.

Nói vậy không hề quá chút nào.

Bởi vì Tiêu Cảnh Diệp chính là nhi tử được yêu thương nhất.

Chẳng những chui ra từ trong bụng sủng phi mà còn rất tài hoa.

Nếu năm đó không có hắn cùng Triệu thừa tướng dẫn binh dẹp loạn thì triều đại chưa chắc sẽ được ổn định, vững vàng như bây giờ.

Kể cả sau khi hắn bị tàn phế, hoàng thượng trong lòng vẫn là tiếc thương đứa con trai này nhất.

Thấy hắn cứ bế môn không ra, hoàn toàn mai danh ẩn tích với đời, ông cũng rất chua xót.

Nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng đã chủ động trở lại, đến Cần Chính Điện tìm ông.

Với tâm trạng hứng khởi của hoàng đế lúc này, Tiêu Cảnh Diệp cảm thấy chuyện thỉnh chỉ tứ hôn có lẽ cũng không quá khó khăn.

“Phúc Bảo, đem loại trà thiên sơn tuyết liên quý hiếm mà trẫm mới có được lên đây.”

“Dạ.”

Hoàng đế vui vẻ cười, nếp nhăn kéo dài đến tận mang tai.

“Lâu lắm mới có thể nhìn thấy ngươi, gần đây có vẻ khí sắc rất tốt phải không?”

“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần cả ngày chỉ ăn rồi ngủ thì làm sao mà héo hon gầy mòn được?”

“Tốt tốt, được như vậy thì tốt.”

“Dạ, nhi thần trong lòng có chuyện vui nên đến đây san sẻ, không ngờ phụ hoàng cũng nhìn ra.”

“Chuyện vui?”

“Vâng ạ.”

“Ồ?”

Hoàng đế nhấp ngụm trà, cũng không vội vàng yêu cầu Tiêu Cảnh Diệp nói tiếp.

“Nhi thần muốn thỉnh chỉ tứ hôn, chính thức cưới chính phi, vì hoàng thất khai chi tán diệp ạ.”