Chương 13

“Xin thỉnh an công công.”

Phúc Bảo công công bên cạnh hoàng thượng cũng hành lễ với ta, sau đó yêu cầu ta dập đầu tiếp nhận thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.”

Những lời hoa mỹ ở phía sau, vốn dĩ ta đã nghe đến nằm lòng.

Những lời này chẳng khác mấy so với hôn phối của ta và Tiêu Cảnh Dực kiếp trước, có điều đổi thành người khác mà thôi.

Việc tiếp nhận thánh chỉ không diễn ra quá lâu, nhưng chuyện quan trọng khác vẫn còn sau đó.

“Đại tiểu thư, đây là phần sính lễ mà Duệ vương điện hạ đưa đến. Vài ngày sau điện hạ sẽ chính thức đưa toàn bộ sính lễ đến ạ.”

Phúc Bảo công công phất tay, một hàng người lập tức tiến vào.

Bọn họ thi nhau khiêng một rương đồ lớn vào giữa sân.

Thông thường khi bà mối đã viết xuống thư đính ước giữa hai bên thì cũng có tục nhà trai đưa một phần sính lễ qua trước như một cách để cho tân nương thể diện.

Có điều tục lệ này là không bắt buộc, có cũng được không có cũng không sao.

Tiêu Cảnh Diệp đưa một phần lễ lớn như vậy chính là muốn cho ta và tướng phủ mặt mũi.

Ta luôn bảo trì im lặng từ nãy giờ, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác vui vẻ ngọt ngào.

Cảm giác này rất khác so với hôn phối giữa ta và Tiêu Cảnh Dực ở kiếp trước.

Khi ấy ta làm thê tử mà chẳng khác nào đi đánh trận, lúc nào cũng đeo một gông xiềng lễ nghĩa nặng nề.

“Đa tạ công công nhiều, cảm phiền các vị giúp ta đưa nó vào bên trong viện.”

Những người đó lập tức làm theo.

Phúc Bảo công công hiểu ý, nên đã đưa cho ta một tờ danh sách.

“Bẩm tướng gia cùng đại tiểu thư, đây là danh sách đồ vật bên trong sính lễ. Duệ Vương điện hạ đưa đến những thứ này, tượng trưng cho sự xem trọng của điện hạ với tướng phủ. Nô tài hy vọng các vị giữ gìn cẩn thận một mảnh tâm ý này, yên tâm chờ ngày xuất giá.”

“Đó là dĩ nhiên, công công xin cứ yên tâm. Tướng phủ chúng ta rất coi trọng mối hôn sự này, sẽ không để xảy ra chuyện gì.”

“Có lời của tướng gia, hẳn hoàng thượng cùng điện hạ cũng sẽ yên tâm. Nô tài nhất định sẽ chuyển lời, nô tài xin cáo lui trước.”

Phụ thân ta đã xưng thần với cạnh hoàng thượng hơn nửa đời người, dĩ nhiên là quá quen thuộc cách làm việc của những kẻ hầu cận này.

Các vị công công mỗi người cầm một bao đỏ dày cộp, từ từ lui ra ngoài.

Ta sớm biết thánh chỉ sẽ đến rất nhanh, nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy.

Chỉ cách lúc ta gặp Tiêu Cảnh Diệp có vài canh giờ.

“Tiểu thư, nô tì có việc cần bẩm báo.”

Nha hoàn hầu cận lặng lẽ rít qua kẽ răng truyền lời đến bên tai ta.

“Chuyện gì vậy?”

“Tiểu thư, nô tì mới nghe được tin tức, Triệu tiểu thư đã có thai rồi ạ.”

“Cái gì?”

Triệu Vi Nhu ngay lúc này lại có thai?

Chuyện này nói lớn cũng không phải quá lớn, mà nhỏ thì cũng không nhỏ.

Nàng ta chưa chồng mà đã có chửa, theo nữ huấn mà nói là đã phạm tội lớn.

Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của tướng phủ sẽ bị tổn hại.

Bên cạnh đó, việc nàng ta có thai chắc chắn là kết quả của cái lần điên loan đảo phượng ở trong chùa đó.

Như vậy thì lần này không ai có thể ngăn được nàng ta tiến vào phủ Thất hoàng tử nữa.

Dù là thân phận nào thì cũng phải trở thành người của Tiêu Cảnh Dực.

Với dã tâm cùng đầu óc ngu muội của nàng ta thì chắc chắn lúc này đã mừng như trẩy hội, ta có muốn ngăn cũng chưa chắc ngăn được.

Cho nên ta chỉ lệnh cho cọc ngầm ta cài bên cạnh nàng ta theo sát mọi hành động, đặc biệt là không để tin tức lộ ra ngoài quá nhanh.

Nếu muốn lộ thì cũng phải đúng thời điểm mới được, dù sao nhất định phải giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của chuyện này với tướng phủ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Triệu Vi Nhu nhanh chóng tìm cớ xuất phủ gặp Tiêu Cảnh Dực.

Lúc này Tiêu Cảnh Dực đang ngồi trong thư phòng, tiếp đãi một nhân vật đặc biệt.

Định vương, Nhị hoàng tử Tiêu Cảnh Thần.

Kiếp trước, hai người đã sớm kết minh thành một phe.

Tiêu Cảnh Thần ỷ mình lớn tuổi, lại từng hầu cận hoàng đế trong nhiều sự kiện trọng đại của quốc gia nên trong lòng vô cùng không phục Thái tử.

Hắn ta cho rằng ngôi vị trữ quân phải là của mình.

Trong khi đó, Tiêu Cảnh Dực thân là Thất điện hạ nhưng cũng rất tham vọng.

Bề ngoài bắt tay làm đồng minh, nhưng thực chất cũng luôn muốn trừ khử huynh trưởng để ngồi lên ngai vàng.

Chỉ là giờ khắc này bọn họ chưa trở mặt mà thôi.

“Hoàng huynh, sao đột nhiên phụ hoàng lại ban Triệu Vi Lan cho Tiêu Cảnh Diệp?”

“Bổn vương cũng đang băn khoăn đây, liệu có chuyện gì đã xảy ra trong kinh thành mà chúng ta chưa biết không?”

“Hoàng huynh, thần đệ cho rằng chúng ta đã quá xem thường hắn. Năm đó lẽ ra phải nên diệt trừ tận gốc hắn luôn mới phải.”

“Chuyện đó vốn dĩ ban đầu định là vậy, có điều hắn mạng lớn không chết, chỉ bị tàn phế mà thôi. Sau đó phụ hoàng đã tăng thêm rất nhiều hộ vệ. Nếu chúng ta ra tay thêm lần nữa thì rất dễ bị lộ, nên mới để hắn sống tới giờ.”

“Có phải hắn đã phát giác ra gì rồi không?”

“Dựa vào trình độ của hắn, nếu phát giác ra chuyện gì thì đã ra tay từ lâu rồi. Có điều bây giờ mới nhận ra thì sao chứ? Hắn giờ cũng chỉ là tên tàn phế mà thôi, không đáng để lo ngại.”

“Dù sao hắn cũng từng có danh xưng là mặt ngọc chiến thần, hoàng huynh đừng nên quá chủ quan.”

Lúc này, một tên hộ vệ bên cạnh đến báo tin.

“Xin thỉnh an hai vị vương gia.”

“Chuyện gì?”

“Vương gia, Triệu tiểu thư xin gặp. Nàng nói có chuyện quan trọng nhất định phải gặp vương gia.”

“Đã biết, ngươi lui ra trước đi.”

Tiêu Cảnh Dực chủ động nói.

“Hoàng huynh, cảm phiền huynh tránh đi một chút.”

“Được.”

Nói là tránh đi như vậy, nhưng thực chất Tiêu Cảnh Thần vẫn tìm một góc để đứng nghe.

“Cảnh Dực.”

Triệu Vi Nhu vui vẻ bước tới, thậm chí còn gọi thẳng tên huý của hoàng tử.

Tiêu Cảnh Dực cực kỳ khó chịu.

Chỉ là một dân nữ thôn quê, bám vào cái danh tướng phủ mới có thể lên được mặt bàn.

Thế nhưng vẫn không thay đổi được bản chất thật của mình.

Nếu không phải vì nàng ta có giá trị lợi dụng, Tiêu Cảnh Dực đã sớm ra tay diệt trừ từ lâu.

“Có chuyện gì?”

“Cảnh Dực, ta có chuyện quan trọng muốn nói với chàng.”

“Chuyện quan trọng gì đó ta không cần biết, ta chỉ muốn hỏi lý do vì sao rốt cuộc Triệu Vi Lan lại trở thành Duệ vương phi rồi?”

Giọng nói Tiêu Cảnh Dực lạnh lẽo như hầm băng, dọa cho Triệu Vi Nhu điếng cả hồn.

“Chuyện đó ta cũng không rõ…”

“Triệu thị, những chuyện ta giao ngươi chưa làm được một cái gì cả. Bây giờ nàng ta đã được ban cho Tiêu Cảnh Diệp, ngươi tự hỏi xem ta còn cần ngươi nữa không?”

“Cảnh Dực, chàng đừng không cần ta.”

“Chính vì chuyện này, bây giờ mẫu thân đã tìm cho ta một chính phi khác. Cho nên dạo gần đây ngươi đừng đến tìm ta nữa, kẻo lại gây hoạ lung tung.”

“Cái gì? Tiêu Cảnh Dực, chàng cưới chính phi khác?”

Tiêu Cảnh Dực cảm thấy bức bối chán nản vô cùng, mắt thấy chuyện lớn sắp thành lại bị nữ nhân này phá huỷ nên hiển nhiên không muốn cho Triệu Vi Nhu sắc mặt tốt.

Lúc này, Triệu Vi Nhu mới tung ra con bài chốt.

“Chàng không thể không cần ta, bởi vì ta đã có thai rồi.”

“Cái gì?”

Triệu Vi Nhu nhìn thấy gương mặt bất ngờ không tin nổi kia thì thấy rất vui vẻ.

“Đúng vậy, ta hôm nay cảm thấy trong người hơi khác. Cho nên đã mời đại phu xem thử.”

“Đã được hơn một tháng rồi.”