Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Trùng Sinh Báo Thù

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng thượng ngậm ngùi thừa nhận một điều sau nhiều năm.

Có điều hai người con trai được Ninh tần nuôi lớn là Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Nhiên và Ngũ hoàng tử Tiêu Cảnh Diệp thì gần như không có chút phản ứng nào.

Ta len lén liếc về phía hai bọn họ.

Ai nấy mặt mũi đều lạnh như băng, không thể đoán được suy nghĩ.

‘’Con có chứng cứ gì chứng minh hoàng hậu có liên quan đến chuyện này?’’

‘’Bẩm phụ hoàng, gần đây phủ Hữu tướng có ra tay với một số người dưới. Nếu là làm sai mà bị phạt thì cũng không có gì quá đáng, nhưng nhi thần điều tra được những người đó đều từng là cung nhân trong cung của Ninh tần năm xưa. Sau khi đến tuổi xuất phủ thì được ông ta thu nhận, gần đây có lẽ đoán ra được gì đó nên nhất quyết diệt trừ.’’

Tiêu Cảnh Thần cũng nói bản thân đã chuẩn bị toàn bộ nhân chứng cùng xác ch*t trong nhà lao, nếu không tin có thể cho người giám định.

‘’Nhi thần tra được khế ước bán thân của những người đó, sau đó cảm thấy hơi quen nên mới đối chiếu với sổ sách của Nội vụ phủ. Như vậy nếu không phải là mẫu hậu thông đồng cùng nhà mẹ đẻ làm chuyện này thì tại sao phải một hai đuổi cùng diệt tận Ninh tần như vậy?’’

Thái tử lập tức lên tiếng bênh vực, tỏ ý không hài lòng với lời nói của Tiêu Cảnh Thần.

‘’Chuyện dịch bệnh năm đó lớn như vậy, Nhị hoàng huynh không thể chỉ dựa vào vài ba lời nói cùng với những chứng cứ mà ngươi mua chuộc, ép cung để định tội mẫu hậu.’’

‘’Đúng như thái tử nói, chuyện năm đó rất lớn. Dựa vào mình Ninh tần chẳng có gia thế hùng hậu chống lưng thì sao có thể làm được? Hơn nữa, ai trong hậu cung có khả năng một tay che trời như vậy, sau khi Ninh tần qua đời thì ai là người được lợi nhất thì mọi người đều biết.’’

Hoàng hậu còn toan tính lên tiếng biện minh: ‘’Được rồi, hôm nay gọi tất cả mọi người đến đây để nghe suy đoán hàm hồ của ngươi thôi sao? Bổn cung là quốc mẫu, ngươi không có chứng cứ mà dám nói năng lung tung như vậy sao?’’

Hoàng đế chậm rãi lên tiếng: ‘’Được rồi, những chuyện ngươi nói hôm nay trẫm đã biết. Về phần chứng cứ đó trẫm sẽ cho người xem xét, chắc chắn sẽ không oan uổng người nào.’’

Hoàng hậu tuy có ấm ức nhưng lại không thể nói gì hơn.

Tiêu Cảnh Thần chờ đợi chính là phản ứng này của phụ hoàng hắn, hắn tất nhiên không trông chờ rằng chỉ như vậy mà hoàng hậu lập tức bị định tội.

Tất nhiên những bằng chứng hắn chuẩn bị là thật, nhưng cũng toàn là giấy tờ còn sót lại cùng với một vài di vật khác.

Hoàng hậu sống lâu trong cung đến mức thành tinh như vậy, tất nhiên là không lưu lại chứng cứ gì trong cung.

Chỉ có thể tra từ phía nhà mẹ đẻ nàng ta.

Dựa vào sự nhạy bén của mình, Tiêu Cảnh Thần biết thừa rằng phụ hoàng hắn đã chán ghét mẫu tử hoàng hậu đến tận cổ.

Dù sao đế vương nào cũng ghét nhất là người khác lộng quyền với mình, hoàng hậu rõ ràng là hiểu nhưng vì tham quyền cố vị lại mà phạm vào.

Hắn hôm nay nắm bắt chuẩn thời cơ, đưa cho phụ hoàng hắn một cái cớ để thuận tình thuận lý xử lý mẫu tử hoàng hậu.

Trên triều vẫn còn tàn dư của phe cánh thái tử cho nên vẫn không ai dám dâng sớ tố cáo, nhưng ở hậu cung thì có hắn đây dẫn đầu.

Bên cạnh đó hắn cũng hiểu rõ nước đi của hoàng hậu.

Bà ta là dạng người giả nhân giả nghĩa, thân là quốc mẫu nên phải cố kỵ rất nhiều điều.

Nay hắn dám đứng ra tố cáo, nếu sau đó có vấn đề gì thì hoàng hậu sẽ là đối tượng bị tình nghi đầu tiên.

Mà nay phe cánh thái tử bị hắn chém cho rơi rụng lả tả, hoàng hậu tất nhiên không ngốc mà gây thêm tiếng xấu.

Tiêu Cảnh Thần biết thừa, dù chuyện sau đó có ra sao thì hắn nhất định cũng sẽ không bị trách phạt.

Hoàng đế lệnh mọi người lui ra ngoài, coi như kết thúc trò hề hôm nay.

Dù sao cũng toàn là tông thất, cũng không cần sợ chuyện bị đồn ra ngoài.

Đế hậu ở bên trong không biết là đã xảy ra tranh chấp gì, nhưng không lâu sau đó trong cung truyền ra tin hoàng hậu bị cấm túc.

Quyền quản lý hậu cung sẽ chuyển qua cho Như phi đang được sủng ái.

Từ sau khi Ý quý phi, tức mẹ đẻ của Tiêu Cảnh Diệp tạ thế thì hậu cung chưa có thêm một quý phi nào.

Như phi đang được sủng ái rất có cơ hội được thăng làm quý phi, nếu nàng ta làm tốt chuyện lần này.

Sau mớ ồn ào đó, Tiêu Cảnh Nhiên đến Duệ vương phủ ngồi uống trà hồi lâu.

Hắn cùng Tiêu Cảnh Diệp tâm sự về những chuyện lúc nhỏ.

Thậm chí là còn về Ninh tần, người mà bọn họ rõ ràng vô cùng nhớ thương nhưng lại không dám biểu lộ.

Thế nhưng, đau buồn nhớ thương không được bao lâu thì lại bàn đến chuyện gió tanh mưa máu trên triều.

‘’Hoàng đệ, gốc cây đại thụ hoàng hậu này sẽ ngã mà không cần chúng ta góp công đốn.’’

‘’Hoàng hậu cùng thái tử là lợi ích cộng sinh, bà ta không còn thì thái tử cũng chẳng thể nào ngồi vững vị trí đó. Người ta là mẹ quý nhờ con, đằng này là con quý nhờ mẹ.’’

Trong tất cả những lần nhắc đến thái tử, hầu như ta chưa bao giờ thấy hắn dành sự tôn trọng cần có cho thái tử.

Tựa như những người này chưa bao giờ đặt thái tử vào trong mắt.

Ngay cả Tiêu Cảnh Dực kiếp trước cũng vậy.

‘’Hoàng huynh, cứ tạm thời để Tiêu Cảnh Thần đắc thế một thời gian đã. Trèo càng cao, ngã mới càng đau.’’

‘’Ngươi nói không sai, dù sao Tiêu Cảnh Thần thượng vị cũng không phải phúc của lê dân bá tánh. Hắn tuy có tài nhưng tính tình quá mức âm hiểm, không có khí khái của bậc quân vương.’’

‘’Thời cơ có lẽ sẽ đến vào lúc hoa lựu nở, lúc đó chúng ta đẩy hắn đến gần xứ Đông La hơn.’’

‘’Hoàng đệ nói đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Dù sao chuyện hắn làm cũng không ít.’’

Tiêu Cảnh Diệp nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, sau đó lặng lẽ nói.

‘’Sau khi kết thúc, ta sẽ dẫn vương phi đến một nơi khác.’’

‘’Đến nơi khác? Hoàng đệ ngươi muốn đi đâu?’’

‘’Một nơi thật xa mà không có người tin cậy để quản lý, như Bắc Địa chẳng hạn. Ta sẽ thay ngươi quản lý khu vực đó, bọn ta sống ở đó cùng nhau đến già cũng được.’’

Tiêu Cảnh Nhiên không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Hoàng đệ này lớn lên cùng hắn từ nhỏ, hắn không dám nhận có thể hiểu Tiêu Cảnh Diệp đến từng chân tơ kẽ tóc.

Dù sao lòng người cũng rất khó đoán, nhưng Tiêu Cảnh Diệp hết lần này đến lần khác lại làm hắn bất ngờ.

Nhớ lúc tuổi còn nhỏ, Tiêu Cảnh Diệp cực kỳ xuất chúng trong số các hoàng tử.

Cưỡi ngựa, bắn cung, toán pháp, văn thơ cổ cái nào cũng giỏi.

Lão sư khen không dứt miệng, sau đó lớn lên lại lập công với quốc gia.

Người như vậy nhưng lại hết lần này đến lần khác chấp nhận buông bỏ mọi thứ.

Sóng gió trong cung đã tôi luyện hắn đến trình độ cáo già, nhưng cáo khi già quá mức sẽ thành tinh, không còn như những con non chỉ muốn tranh giành đấu đá nữa.

Có lẽ Tiêu Cảnh Diệp đã đạt đến một cảnh giới nào đó trong tâm hồn mà người phàm phu tục tử khó đạt được.

Hắn đã gặp được tri kỷ trong đời, hiển nhiên vinh hoa phú quý chỉ còn là hoa thêu trên gấm.
« Chương TrướcChương Tiếp »