Chương 35

Hoàng hậu bị giam lỏng trong Phượng Nghi cung cũng đã lâu.

Giờ khắc này bà ta đang ngồi ngẩn người trước gương.

Không biết qua bao lâu, một nha hoàn lặng lẽ bước vào.

“Nương nương.”

Hoàng hậu giống như cành cây khô đã héo, gần như không có phản ứng gì.

“Nương nương, hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ phế bỏ tước vương của Nhị điện hạ.”

“Cái gì?”

Hoàng hậu lúc này mới tỉnh lại, nắm lấy nha hoàn hỏi lại cho rõ.

“Tiện chủng đó bị phế rồi sao?”

“Không sai thưa nương nương, Nhị điện hạ phạm nhiều tội lớn làm cho hoàng thượng rất tức giận. Cho nên sau đó đã ra chỉ tước bỏ phong hiệu, giam lỏng từ giờ cho đến cuối đời.”

“Thật sao? Haha, tên Tiêu Cảnh Thần đó nghĩ mình khôn ngoan hơn người. Thế mà lại dám tính kế cả bổn cung, lẽ ra hắn phải phơi thây ngàn dặm mới phải. Nay cuối cùng cũng đã đền tội, đúng là ác giả ác báo!”

Hoàng hậu không ngừng cười to, mắng Tiêu Cảnh Thần vô cùng khó nghe.

“Nói như vậy, Cảnh Vũ của ta bây giờ sao rồi?”

Tiêu Cảnh Vũ là tên huý của thái tử.

Hoàng hậu không gọi hắn là thái tử mà lại gọi tên, cho thấy bà ta cũng hiểu rất rõ địa vị của bọn họ bây giờ.

Nha hoàn bên cạnh không dám cười.

Nàng ta theo hầu từ rất lâu, là tâm phúc lớn bên cạnh hoàng hậu.

Cho nên hôm nay mới phải lãnh trọng trách đi báo tin.

Có điều không biết lần này là phúc hay là hoạ của nàng ta, ngộ nhỡ hoàng hậu có giận cá chém thớt thì có trời cũng cứu không nổi.

“Nương nương, còn có một tin nữa…”

“Là tin gì? Ngươi mau nói đi, việc gì mà phải ấp a ấp úng như vậy.”

Nha hoàn nhất thời hít thở không thông, sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

Hoàng hậu thấy vậy cũng hết hồn, dường như cũng lờ mờ đoán ra được.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Cảnh Vũ có chuyện hay là bổn cung bị phế?”

“Nương nương, hoàng thượng xuống chiếu phế thái tử rồi ạ!”

Nha hoàn nói xong câu đó, nàng ta dường như không thở nổi nữa.

Nàng ta đã mang sẵn tâm thái buông xuôi, tuỳ hoàng hậu trút giận.

Thế nhưng, ngược lại hoàng hậu lại không như vậy.

Bà ta giống như là chết đứng, cơ thể cứng lại như một bức tượng.

Hai mắt nhìn trân trân, miệng hơi há ra. Một lúc lâu sau, bà ta mới cười khẩy một cái.

“Ha, hoàng thượng! Người là hoàng thượng, cho nên người đối xử với mẹ con chúng ta như vậy sao?”

Nha hoàn sợ hoàng hậu điên quá hoá rồ, làm ra chuyện gì dại dột cho nên vội dậy đỡ nàng ta.

“Nương nương, người nhất định đừng nghĩ quẩn. Nương nương làm mưa làm gió bao năm, lúc nào cũng có thể đông sơn tái khởi mà.”

“Ngươi không cần an ủi ta, bổn cung tự biết số phận của mình.”

Hoàng hậu lúc này dường như đã kiệt sức, cả người mềm ra như cọng bún.

“Kết cục này ta đã sớm đoán được trước, có gì mà phải hoảng hốt chứ.”

“Ta sống bên cạnh hắn cả nửa đời người, không dám nhận là thấu lòng đế vương nhưng ít nhiều cũng hiểu đôi ba phần.”

“Năm đó ta gả cho hắn là năm 14 tuổi, lúc đó ta là đích nữ danh gia vọng tộc của kinh thành. Chúng ta được tiên đế tứ hôn, là một mối lương duyên đẹp.”

“Lần đầu ta gặp hắn, ta có mang một chiếc khăn thêu hoa hải đường. Hắn khen nó đẹp, ta vẫn luôn cất giữ trong hộc tủ, đến nay đã mấy chục năm.”

“Nhớ năm đó Hàm Phúc vương được sủng ái đến nhường nào, ta cùng hắn trải qua bao khổ sở mới tranh đoạt được với người ta. Năm hắn đi đánh giặc cũng là lúc ta mang thai đứa con đầu lòng, nhưng sau lại bị sảy mất.”

“Tình cảm giữa chúng ta từng rất tốt, nhưng sau khi hắn lên ngôi thì đã thay đổi. Lúc đó hắn là đế vương, sự lớn mạnh của nhà mẹ ta lại là sự uy hϊếp đối với hắn.”

“Ta thông cảm cho hắn, nên ra sức dạy dỗ con cái, làm tốt chức phận. Nhưng sau đó hắn lại sủng ái Ý quý phi, rồi lại là Dung phi, Ninh tần, rồi là vô số người khác ta không nhớ hết tên. Có người đã chết, có người đã thua cuộc, nhưng tất cả đều chỉ là mây khói.”

“Điều quan trọng chính là lòng hắn không còn như xưa nữa. Như vậy không có người này cũng sẽ có người khác. Lòng ta đã trở nên lạnh lẽo từ lâu, sự quan tâm của ta đã dồn hết sang cho Cảnh Vũ.”

“Ta không nói mình lương thiện, nhưng mấy tiện nhân kia chắc gì sẽ lương thiện hơn ta? Đã ngồi ở vị trí này thì dù là ai cũng sẽ hành xử như ta thôi, lòng người chính là như vậy.”

“Nhiều năm bầu bạn, dốc hết mọi thứ cho hắn, kết cục lại là tay trắng.”

Hoàng hậu giống như hồi tưởng lại mọi chuyện quá khứ, bao nhiêu hồi ức đau thương đã từng xảy ra giữa hai người.

Gương mặt mong manh sương gió của hoàng hậu không có chút cảm xúc nào, nhưng nha hoàn đang ôm lấy nàng đã đỏ hết hốc mắt.

“Nương nương, người quá khổ tâm rồi.”

“Trong cung này mọi người đều khổ tâm, nhưng có những khổ tâm đổi lại được vinh quang, còn có những đau khổ lại không đổi lại được gì.”

“Nương nương…”

“Đào Nhi, ngươi đi lấy giấy bút lại đây.”

Nha hoàn tuy rất khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.

Hoàng hậu chải lại mái tóc, chậm rãi mài mực rồi viết xuống từng chữ.

Tuy đang bị cấm túc nhưng dù gì hoàng hậu cũng là quốc mẫu, điều kiện sống vẫn không quá tệ.

Tin tức vẫn khá linh thông, đồ ăn thức uống vẫn được Nội vụ phủ cung cấp đầy đủ.

Bức mật thư được đưa đến Càn Chính Điện.

Buổi tối hôm đó, hoàng đế giá lâm Phượng Nghi cung.

Lúc hắn đến, hoàng hậu đang ngồi ngẩn người nhìn về phương xa.

Không biết là đang suy nghĩ gì.

“Thϊếp xin thỉnh an hoàng thượng.”

“Miễn lễ đi.”

Hoàng hậu đưa đến ly trà, mọi lễ nghi vẫn diễn ra bình thường.

“Trẫm đã đọc bức thư rồi.”

“Dạ.”

Hoàng đế không biết phải nói gì hơn, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau hôm cãi nhau đó.

“Thần thϊếp tự biết tội của mình, nên xin được đền tội.”

“Đền tội của nàng là bằng cách đó à?”

“Đúng vậy, sống ở trong cung dễ sinh lòng ích kỷ nên gây ra nhiều tội lỗi. Vậy nếu kiếp sau thϊếp chỉ gả vào nhà bình thường thì có phải sẽ vui vẻ hơn không?”

“A Phù, nàng đang nói gì vậy?”

“Thϊếp chỉ đang nói sự thật. Hoàng thượng, lúc thϊếp gả cho người thì thϊếp là người có tất cả trong tay. Đến nay thì chính là kẻ tay trắng đáng thương nhất thiên hạ. Thần thϊếp đi tới bước đường hôm nay, hoàng thượng chính là người có công lớn nhất.”

“Cho nên nàng xin tự phế hậu, mong muốn được ban cho tự vẫn? Nàng chính là bởi vì không còn muốn ở bên cạnh trẫm nữa sao?”

“Nói sao cũng được, thần thϊếp suy nghĩ hoàn toàn tỉnh táo chứ chẳng phải là nghĩ quẩn.”

“Chỉ mới có mấy tháng, nàng cứ như biến thành người khác vậy.”

Hoàng đế đặt tay lên vai hoàng hậu, nói một cách nghiêm túc.

“A Phù, trẫm sẽ không làm vậy. Trẫm sẽ không để nàng chết.”

Nếu lời này được nói ra nhiều năm về trước, có lẽ hoàng hậu sẽ rất vui.

Nhưng lúc này nói ra thì cũng còn nghĩa lý gì nữa đâu?

“Ta không chết bằng gươm đao, ta chết là vì lòng người.”

Hoàng đế ở lại an ủi rất lâu, cả hai nói chuyện mấy canh giờ liền.

Hoàng đế cũng hứa sẽ bỏ lệnh cấm túc, còn nói sẽ cho thái y chữa bệnh thật khoẻ cho hoàng hậu.

Cả hai như trở lại những năm tháng còn trẻ, lúc đó chỉ có hai tấm lòng đơn sơ với nhau.

Thế nhưng, sau khi hoàng đế đi được chừng một canh giờ thì Phượng Nghi cung bốc cháy dữ dội.

Nghe nói lúc đó mọi người đều đi ngủ hết, trong chính điện chỉ còn mỗi hoàng hậu.

Lúc các nha hoàn phát hiện ra thì lửa đã cháy quá lớn.

Có muốn cứu cũng không kịp, huống hồ hoàng hậu còn đang bị giam lỏng, trong cung không đủ người.

Hoàng hậu bị ngọn lửa nuốt chửng, lúc ngọn lửa bị dập tắt thì đã hóa thành một đống tro tàn.

Thế nhưng, ngay tại nơi đó người ta phát hiện ra một chiếc khăn thêu hoa hải đường rất đẹp.

Có lẽ hoàng hậu trước khi mất đã cầm nó trên tay.

Lúc hoàng đế biết tin, hắn gần như suy sụp cả đêm.

Ngày hôm sau cũng bãi triều nhằm để tang quốc mẫu.

“A Phù, nàng đang oán trách trẫm đúng không?”