Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 134

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, ngay sau đó ta ngửi được mùi hương quen thuộc vấn vít bên cánh mũi, chính là mùi hương trên người Cố Dung.

“Ta làm gì ư? Ngươi nói xem ta đang làm gì?”

Ta biết, hắn đến chỗ ta mỗi lúc một gần. Cổ họng ta thoáng đình trệ, không biết vì sao lại căng thẳng đến thế này.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi có biết xấu hổ không hả Cố Dung.” Ta ấp a ấp úng, gương mặt dần nóng lên.

“Ta không biết xấu hổ? Chính ngươi đột nhiên xông vào phòng của ta, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?” Cố Dung gào to.

Ta mím chặt miệng, mặt mày thực sự đã đỏ au, bước chân tiếp theo đã muốn tuông cửa rời đi luôn rồi. Thế nhưng vừa nhấc chân đã bị Cố Dung ngăn cản.

“Được rồi, đùa ngươi thôi. Hôm nay sao lại không chịu nổi chọc ghẹo như thế này.”

Thanh âm của Cố Dung mang theo ý cười, như thế nào cũng không nghe ra được ý tốt.

“Ngươi… mặc quần áo đàng hoàng chưa thế?” Ta hỏi.

“Chưa.” Cố Dung lười nhác nói.

Ta tức giận đến ngứa răng ngứa lợi, quay người sang phía khác, chỉ thấy Cố Dung đã ăn mặc tử tế, mỉm cười nhìn ta chằm chằm.

“Ta nói không mặc quần áo tử tế mà ngươi cũng quay qua nhìn? Rốt cuộc là có rắp tâm gì đây?”

Ta giơ chân muốn dẫm Cố Dung một cái lại bị hắn tránh được. Ta lại vươn người, giơ tay đánh hắn cũng để hắn trốn thoát. Nhưng hắn né tránh không khéo, lại vô tình làm đau eo.

Ta lại vươn tay tới, hắn lập tức cười xòa xin tha: “Tiểu cô nãi nãi ơi, ta sai rồi.”

Ngay sau đó lại nghe hắn nói: “Ngươi tới tìm ta hẳn là không phải tới để ngắm diện mạo của ta đó chứ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy.”

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi:

“Ngươi thành thật nói cho ta biết đi, nhiều ngày qua có phải ngươi ra khỏi phủ trong diện mạo nam nhân hay không?”

Cố Dung gật gật đầu giống như không mấy để ý: “Cái này thì có gì mà kinh ngạc. Thường ngày không phải ta cũng sẽ ngẫu nhiên đi ra ngoài hay sao.”

Dự cảm xấu bỗng chốc xông thẳng lên đầu một cách mãnh liệt, ta nhíu mày hỏi:

“Cái người mà cứu phu nhân Ôn Quốc công kia, chính là ngươi sao?”

Cố Dung gật gật đầu, tuỳ tiện cầm lên một quả táo không biết đã rửa qua hay chưa, cắn rộp một miếng. Chỉ thấy tay trái của hắn cầm quả táo, tay phải chống nạnh, bên miệng chẳng biết là dính nước táo hay là nước miếng.

“Ôi chao…” Nhìn người trước mắt, ta lắc lắc đầu, nhếch miệng nói: “Ánh mắt của Huyện chúa Ngọc Gia bị làm sao vậy…”
« Chương TrướcChương Tiếp »