Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 139

« Chương TrướcChương Tiếp »
NGOẠI TRUYỆN 4: VÂN BẮC

Lần đầu tiên Cố Dung nhìn thấy thiếu niên kia là ở Kinh Châu.

Khi đó, Lý Chẩm bị người ta hãm hại, sau khi bị thương lại không thể không tiến về Kinh Châu dẹp loạn. Vì thế mà Cố Dung theo quân, mang theo mặt nạ gỉả làm Lý Chẩm, xông pha chiến trận ngăn địch ch-é-m g-i-ế-t.

Mấy tháng sau, giặc cướp đã bị tiêu diệt đến tám chín phần. Vết thương của Lý Chẩm cũng đã phục hồi được bảy tám phần, nhưng vì nửa tháng trước diễn tập ở quân doanh động vào vết thương cũ khiến nhiều ngày về sau đều phải tăng thêm liều lượng thuốc. Thuốc mang từ Kinh thành tới không còn được bao nhiêu, chỉ một liều phụ dược làm sao đủ nên Cố Dung tự mình đến thị trấn để mua thuốc.

Thực ra thân thể của Cố Dung vẫn còn thương tích, nhưng thương thế của Lý Chẩm lại không thể để người khác biết được, mà Cố Dung rời khỏi quân doanh thần không biết quỷ không hay nên tự bản thân hắn đi là tốt nhất.

Thị trấn gần quân doanh nhất chỉ có một tiệm thuốc, phụ dược kia vốn rất bình thường, ngày thường cũng không hề khó mua, thế nhưng lúc Cố Dung chạy tới tiệm thuốc kia lại nhận được câu trả lời của chưởng quầy rằng toàn bộ số thuốc ấy đều được thiếu niên đứng bên cạnh mua đứt rồi.

Cố Dung nghiêng đầu nhìn qua, thiếu niên kia mày kiếm mắt sáng, hơi gật đầu với hắn.

Cố Dung chắp tay xuống càng thấp: “Vị tiểu huynh đài này mua nhiều dược liệu như vậy, e là không thể dùng hết ngay được, chi bằng bán cho ta một ít đi.”

Thiếu niên kia nhìn chưởng quầy tiệm thuốc một cái rồi lại nhìn về phía Cố Dung, hỏi: “Công tử có cần dùng gấp không?”

Cố Dung chớp mắt: “Cũng không phải việc gì quá gấp gáp, chỉ là huynh đệ trong nhà thân thể không được tốt nên vẫn luôn dùng dược liệu để điều dưỡng, thiếu liều dùng này vậy thì hôm nay sẽ bị gián đoạn mất rồi.”

Thiếu niên nhìn dược liệu trong tay, nở nụ cười rồi gật đầu nói: “Vậy ngươi nhìn xem cần bao nhiêu, cứ việc lấy.”

“Đa tạ!” Cố Dung lại chắp tay.

Không bao lâu sau, khi chưởng quầy chuẩn bị thuốc xong đưa cho hai người, Cố Dung nhận thuốc xong, ngẩng đầu lên đã thấy thiếu niên kia cầm dược liệu bước ra tới cửa.

Cố Dung đuổi theo: “Tiểu huynh đài, ta còn chưa đưa tiền cho huynh đâu.”

Thiếu niên kia quay người lại, nhìn Cố Dung nói:

“Tiền thì không cần. Công tử đồng ý với ta một chuyện có được không?”

Cố Dung hơi sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”

Thiếu niên bất đắc dĩ nói: “Đừng kêu ta là tiểu… huynh đài. Năm nay ta đã mười sáu tuổi. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, mở miệng lại một câu tiểu huynh đài, nghe thực sự rất khó chịu.”

Cố Dung nhất thời nghẹn họng, sửng sốt mất mấy giây, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười.

“Xin lỗi.” Cố Dung cố gắng kiềm chế ý cười, chắp tay nói: “Xin lỗi, vị huynh đài này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »