Chương 142

Thiếu niên vẫn không ngẩng đầu, khoé miệng lại hơi cong, quấn một lớp vải cuối cùng xong xuôi rồi mới buông lỏng tay, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.

“Không sai, ta là người Vân Châu.”

Cố Dung hơi nhướng mày. Thiếu niên trước mặt thẳng thắn như thế khiến cho nghi ngờ trong lòng hắn trong phút chốc giảm đi phân nửa.

Cố Dung lại hỏi: “Cậu là người của Ô Nhan gia hay là Mặc Sát gia?”

Thiếu niên cong mắt cười, nhìn Cố Dung một cách hứng thú: “Không còn lựa chọn nào khác sao?”

Cố Dung hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thiếu niên chằm chằm: “Thân thủ của cậu không tồi, thế nhưng tuổi lại không lớn, chỉ trong mười năm mà có thể luyện đến trình độ này nhất định là đã trải qua những cuộc huấn luyện tốt nhất nhưng cũng tàn khốc nhất ở Vân Châu. Vậy thì chỉ có bộ tộc Ô Nhan ở Vân Bắc hoặc là Mặc Sát gia ở Vân Nam mới có thể làm được điều này.”

Thiếu niên cũng nghiêng người về phía trước, đôi mắt màu nâu ánh lên nụ cười, cứ thế mà nhìn Cố Dung chằm chằm: “Ngươi nói đúng, ta đến từ bộ tộc Ô Nhan ở Vân Bắc.”

Giờ phút này, khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, chóp mũi gần như có thể chạm vào nhau. Cố Dung cẩn thận quan sát gương mặt của thiếu niên, lại nheo mắt, lẩm bẩm bốn chữ: “Ô Nhan Khắc Kỳ.”

Đôi mắt của thiếu niên chợt loé sáng, ngừng lại vài giây rồi ngả người ra phía sau cười ha hả. Vừa cười vừa vỗ tay nói: “Cố Dung à Cố Dung, ngươi thực sự vô cùng thông minh.”

Cố Dung nhíu mày, bàn tay âm thầm đặt lên bội kiếm: “Ngươi biết tên của ta.”

Thiếu niên thoáng nhìn đến động tác nhỏ của Cố Dung nhưng không hề tức giận, mặt mày vẫn phảng phất ý cười: “Nói như thế nào được nhỉ? Nếu như ngươi không theo Lý Chẩm tới Kinh Châu có lẽ mãi mãi ta cũng không bao giờ biết đích nữ của phủ Cảnh An Hầu thế mà lại là một nam nhân. Cái này ấy à, dùng lời của người Trung Nguyên các ngươi mà nói thì chính là… cơ duyên trùng hợp, đến cả ông Trời cũng giúp ta?”

Cố Dung cắn chặt răng: “Ngươi đang uy hϊếp ta?”

Thiếu niên nhẹ nhàng nhướng mày, móc ra một chiếc khăn bắt đầu tỉ mỉ lau sạch vết m-á-u dính trên đao. Vừa lau vừa nói: “Ngươi thông minh như vậy, hẳn là sẽ biết lần này ta tới Kinh Châu vì lý do gì.”

Cố Dung nhìn thiếu niên đang cúi đầu cười nhàn nhạt, giọng trầm xuống: “Ngươi tới để gi-ế-t Lý Chẩm.”

Thiếu niên chỉ cười mà không hề ngẩng đầu, sau đó chậm rãi nói: “Ca ca Lặc hợp của ta có mối quan hệ rất gần gũi với Thừa tướng của các ngươi. Vị Thừa tướng tốt đẹp kia của các ngươi không muốn để Lý Chẩm lập công, thậm chí không muốn Lý Chẩm sống sót.”

“Thế nhưng ngươi không hề ra tay, thậm chí không có ý định ra tay.” Cố Dung nhăn mày: “Nếu ngươi muốn ra tay với Lý Chẩm, thời cơ tốt nhất chính là lúc ta rời đi. Nếu đã như vậy, hiện tại ngươi cũng sẽ không ngồi ở cái nơi tồi tàn này cùng với ta.”

Có vẻ như đối phương rất đắc ý, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Cố Dung: “Ta chưa từng có ý định ra tay.”

Cố Dung nhìn ánh mắt thiếu niên thấp thoáng ý cười như có như không, lại không nói gì. Chỉ chốc lát sau, thiếu niên cúi đầu tiếp tục lau đao, lời nói ra lại vô cùng sầu não: “Thừa tướng của các ngươi muốn nâng đỡ ai, ta không cần biết, cũng không muốn biết. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu hắn thực hiện được ước nguyện thì Lặc Hợp sẽ được lợi. Lặc Hợp được hưởng lợi thì ta sẽ không được yên ổn. Tổn hại người khác mười phần lại tự làm tổn thương chính mình tám phần, loại chuyện như vậy ta sẽ không làm.”