Chương 147

“Đang yên đang lành sao không ở Vân Bắc mà chạy tới đây tìm ta làm gì?” Lúc này đây đã tháo xong dây trói trên tay thiếu niên, giọng điệu của Ô Nhan Khắc Kỳ bỗng nhiên cao lên không ít. Thiếu niên vừa bị mắng, đôi mắt lập tức trừng lớn, nước mắt mới vừa rồi còn muốn tuôn ra đã ngay lập tức nhận lệnh quay trở về.

“Nếu như ta không tới, ở lại Vân Bắc để chờ ch-ế-t có phải không?”

Nói rồi, thiếu niên thoáng nhìn qua Lý Chẩm, vươn tay chỉ vào đối phương nói:

“Hắn, hắn… sao hắn lại còn sống thế này?”

“Ta…” Ô Nhan Khắc Kỳ mở miệng rồi lại đóng miệng, cuối cùng chỉ nói: “Tự ta có tính toán.”

Thiếu niên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, dưỡng như giận dỗi hạ cánh tay, nói:

“Ta đã sớm biết huynh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời Lặc Hợp nói đâu mà. Hắn cho rằng có thể kiểm soát được huynh mà đâu có ngờ huynh lại tinh quái như vậy.”

Ô Nhan Khắc Kỳ chống nạnh: “Lời này của ngươi sao lại khó nghe như vậy hả? Rốt cuộc thì ai mới là ca ca ruột thịt của ngươi?”

Thiếu niên hừ một tiếng: “Ca ca ruột của ta tốt thật đấy, tự mình chạy tới đây, để ta ở lại Vân Bắc chờ ch-ế-t.”

Ô Nhan Khắc Kỳ cả giận: “Cái gì mà chờ ch-ế-t? Ta đã sớm sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, Lặc Hợp hắn không đυ.ng đến ngươi. Ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy làm cái gì?”

“Ta thiếu kiên nhẫn?” Thiếu niên tức giận trợn trừng mắt: “Tốt xấu gì cũng nên bàn bạc với ta một tiếng chứ!”

“Ta cùng…” Ô Nhan Khắc Kỳ duỗi ngón tay, nhìn chằm chằm vào đáy mắt đang lập loè của thiếu niên, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, quay mặt qua chỗ khác. Thiếu niên kia cũng không hề dây dưa mà đột nhiên hung tợn quay qua trừng mắt với Lý Chẩm, bất ngờ rút cây trâm trên đầu lao về phía hắn.

Kết cục hẳn là có thể đoán được, thân thể nhỏ bé của thiếu niên bị Lý Chẩm hạ gục chỉ với một chiêu, Lý Chẩm vẫn ngồi nơi đó vững vàng như núi Thái Sơn, thậm chí mông cũng chưa hề nâng lên dù chỉ một chút. Ô Nhan Khắc Kỳ đứng cách đó không xa, không nỡ đối diện với hiện thực đau buồn, đưa tay ôm đầu, dường như hận không thể tìm được khe nứt trên mặt đất mà chui xuống.

“Mông Qua! Không được vô lễ!” Ô Nhan Khắc Kỳ tiến lên phía trước hai bước, bắt lấy cánh tay của thiếu niên, lạnh giọng quát.

Thiếu niên cũng rất nghe lời, quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Nhan Khắc Kỳ một cái, không cam lòng đến mức dậm chân. Ô Nhan Khắc Kỳ trừng mắt nhìn thiếu niên, hành lễ nói: “Vân Vương, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của hắn.”

“So với ta hắn càng vô lễ hơn, hắn…”

“Mông Qua!”

Thiếu niên kia trừng mắt một lần nữa nhưng lại bị ánh mắt áp bức của Ô Nhan Khắc Kỳ ép buộc lui trở về.