Chương 148

Đứng phía sau bức bình phong, Cố Dung cảm thấy hơi buồn cười. Ở bên trong miếu hoang, tên Ô Nhan Khắc Kỳ kia truy rằng có vẻ thông minh lại thêm chút tinh quái, nhưng hiện tại đứng trước mặt thiếu niên này thế mà lại nghiêm túc đến thâm trầm. Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy giọng của Ô Nhan Khắc Kỳ truyền đến, là hắn đang nói với người đứng sau bức bình phong: “Ra đây đi, hắn là người một nhà.”

Cách tấm bình phong, Cố Dung hừ một tiếng, ngay sau đó chậm rãi vòng ra bên ngoài.

“Hắn là ai?” Thiếu niên kia hỏi.

Ô Nhan Khắc Kỳ nhìn Cố Dung, chợt nhớ tới lời hứa trước đó: Tiền đề quan trọng nhất để để lời hứa có hiệu lực chính là thân phận của ta, trong suốt cuộc đời này của ngươi không được phép nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả những người thân cận và tin tưởng nhất trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai.

Vì thế Ô Nhan Khắc Kỳ không lên tiếng, chỉ nghe thấy Cố Dung cười nhẹ, chắp tay nói:

“Tại hạ Thẩm Tây Phong, là quân sư của Vân Vương.”

Thiếu niên kia nhướng mày: “Cũng không nghe nói lần này tới Kinh Châu còn có nhân vật này.”

Cố Dung lại mỉm cười: “Thật trùng hợp, tại hạ cũng chưa từng nghe nói Vân Bắc lại có nhân vật như ngươi vậy.”

“Ngươi có ý gì thế hả!”

Thiếu niên nhìn Cố Dung chằm chằm, tức giận đến mức sắp méo cả miệng, vừa mới dấn thân lên được nửa bước đã bị Ô Nhan Khắc Kỳ ngăn cản lại.

Cố Dung chậm rãi nói: “Ô Nhan Khắc Kỳ là nhi tử nhỏ nhất của Vân Bắc vương, cũng là thế tử nhỏ tuổi nhất trong toàn Ô Nhan gia, ngươi lại kêu hắn là ca ca à?”

Thiếu niên nhìn thẳng vào Cố Dung, cười gằn một tiếng khiến bả vai cũng rung lên.

“Gọi là ca ca thì ta nhất định mang họ Ô Nhan sao? Làm sao hả? Là người có quan hệ họ hàng cùng Vân Bắc vương đều mang họ Ô Nhan, vậy còn ngươi thì sao? Cùng ở một chỗ với Vân Vương, dáng vẻ cũng giống nhau đến vài phần, chẳng lẽ cũng mang họ Lý à?”

“Ô Nhan Mông Qua!”

Đột nhiên Ô Nhan Khắc Kỳ quát thiếu niên kia một tiếng, trực tiếp gọi cả tên lẫn họ. Thiếu niên giận sôi m-á-u, lại dậm chân một lần nữa:

“Ca! Ca là đồ ngốc sao!”

“Muội mới là đồ ngốc!” Ô Nhan Khắc Kỳ giơ tay kéo thiếu niên về phía sau, bực mình chẳng thể dạy dỗ cho nên thân: “Người ta đã sớm nhìn thấu muội rồi.”

Dứt lời, lại ngẩng đầu, chắp tay nói lời xin lỗi với Lý Chẩm: “Xin lỗi đã gây phiền toái cho ngươi. Người này đúng là muội muội của ta, Ô Nhan Mông Qua.”